Tôi vội vàng nói: "Cảm ơn chị Trương, chị đã giúp chúng tôi một ân huệ lớn."
"Không có gì!" Chị Trương vuốt nhẹ tóc mai. Đột nhiên tôi để ý thấy thần sắc chị ấy có vẻ bối rối, kèm theo chút hồi hộp. Chẳng lẽ chị ấy đang giấu giếm điều gì?
Tôi thăm dò: "À phải, trong số sáu người này, chị có quen biết ai không?"
"Không, làm sao có thể!" Chị Trương cười gượng, vẻ mặt càng lộ rõ sự thiếu tự tin.
Tiểu Đào cũng nhận ra điểm bất thường, khẽ liếc nhìn tôi, ra hiệu không nên hỏi quá thẳng thừng. Cô ấy đứng dậy cáo từ, vừa đi ra đến cửa liền vịn lấy khung cửa, ôm bụng nói: "Chết thật, hình như em 'đến kỳ' rồi, mà lại không mang theo băng vệ sinh."
Diễn xuất của cô ấy quá đỗi tự nhiên, thoáng chốc khiến cả tôi cũng phải bối rối. Chị Trương nói: "Ở đây tôi có dự trữ một ít, cô dùng tạm đi."
Tiểu Đào khẽ cúi người nói: "Làm phiền chị dẫn tôi đến nhà vệ sinh được không?"
"Được được."
Chị Trương đồng ý rồi cùng Tiểu Đào rời đi. Tôi thật sự khâm phục sự nhanh trí của cô ấy. Đương nhiên không để cô ấy thất vọng, nhân lúc không có ai, tôi liền mở ngăn kéo lục lọi.
Khi mở ngăn cuối cùng, tôi nhìn thấy một bức ảnh chụp chung của chị Trương cùng một người đàn ông và một đứa bé. Cả ba có cử chỉ thân mật, hẳn là quan hệ cha mẹ con cái.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ hành lang. Tôi vội vàng đóng sập ngăn kéo.
Sau khi rời khỏi trụ sở, Tiểu Đào hỏi: "Có tìm được manh mối gì không?"
"Không có." Tôi lắc đầu.
Xem ra việc chị Trương nói dối không liên quan đến vụ án. Dù sao thì, chị ấy cũng không phù hợp với hình ảnh hung thủ mà tôi đang hình dung.
Chúng tôi gửi danh sách câu lạc bộ tự sát cho Nhâm cảnh quan. Anh ấy rất nhanh đã tra ra, nạn nhân bị điện giật c.h.ế.t là Trâu Dũng. Nói cách khác, con của cặp vợ chồng kia vẫn còn sống. Nhưng liệu ngày mai người sẽ c.h.ế.t tại công viên Tụ Bảo Sơn có phải là anh ta hay không?
Trời đã tối, chúng tôi ai nấy về nhà riêng. Hôm nay Đại Lý cũng xem được đoạn video đó trên mạng, hớn hở hỏi tôi: "Có phải là thật không?"
Tôi vốn muốn giữ bí mật, nhưng Đại Lý nói: "Giữ bí mật làm gì, bây giờ cả thế giới đều biết rồi. Phải nói là những kẻ tự sát này quá đỗi ích kỷ. Nếu như qua chuyện này có thể thức tỉnh một lượng lớn người có ý định tự sát, cũng là công đức vô cùng to lớn."
Nếu như là lúc trước, có thể tôi đã lập tức phản bác cậu ấy. Nhưng giờ tôi lại có chút bối rối. Có lẽ vụ án Lương Xuyên đã ảnh hưởng quá sâu sắc đến tôi. Năm xưa ông nội vì bảo vệ người vô tội mà giao dịch với hung thủ, còn tôi vì đối đầu với Giang Bắc Tàn Đao mà lựa chọn liên minh với kẻ đã g.i.ế.c ông mình. Ranh giới giữa chính và tà đôi khi thật sự mờ ảo đến vậy, ngay cả tôi cũng không còn phân định được đâu là chính, đâu là tà.
Lần này động cơ g.i.ế.c người của hung thủ rất rõ ràng, chính là muốn ngăn cản tự sát. Cho dù hung thủ không nhúng tay vào, thì nhóm nạn nhân này cũng sẽ tự kết liễu đời mình. Nếu đúng như lời Đại Lý nói, vụ án lần này có thể thức tỉnh một lượng lớn người có ý định tự sát, vậy thì liệu hung thủ này là chính hay tà đây?
Thấy tôi không nói gì, Đại Lý xua tay trước mặt tôi, nói: "Dương ơi, hôm nay cậu lạ thật đó! Bình thường đã lập tức phản bác tôi rồi chứ? Dùng bạo lực để trấn áp bạo lực thì không thể là chính nghĩa thực sự. Sao lần này cậu lại không nói như vậy?"
Tôi không muốn Đại Lý biết mình đang bối rối như thế nào, cười nói: " Tôi chỉ là lười phản bác cậu thôi mà!" Sau đó, tôi lạnh lùng hỏi: "Đại Lý, sau 10 giờ tối hôm qua, cậu có bằng chứng ngoại phạm không?"
"Á à, được lắm, còn dám nghi ngờ cả tôi sao?" Đại Lý làm động tác khóa miệng: " Tôi không nói nữa."
Hôm đó tôi ngủ không ngon giấc. 6 giờ sáng hôm sau tôi đã thức dậy, bắt xe buýt thẳng đến công viên Tụ Bảo Sơn.
Tôi vốn nghĩ rằng hôm nay công viên sẽ bị phong tỏa, nhưng khi đến nơi mới thấy rất nhiều người già đang tập thể dục, chẳng khác ngày thường là mấy. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy vài bóng người thoắt ẩn thoắt hiện với ánh mắt sắc lẻm, tôi liền hiểu ra đó là những cảnh sát thường phục.
Đúng lúc này, một mùi hương quen thuộc thoáng qua khi có người vô tình đụng phải tôi. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy một cô gái xinh đẹp với vóc dáng chuẩn, vòng eo thon gọn. Cô mặc quần short bó sát, áo thun ôm khoe vóc dáng, đi giày thể thao trắng, đội mũ lưỡi trai, mái tóc đuôi ngựa đung đưa theo mỗi bước chân, còn đang đeo tai nghe chạy bộ.
Dù đã cải trang khéo léo đến thế, nhưng nhìn từ sau lưng tôi vẫn nhận ra ngay đó chính là Tiểu Đào.
Tôi liền chạy theo, vừa cười vừa bắt chuyện: "Người đẹp, ngày nào em cũng tới đây chạy bộ à?"
Tiểu Đào gỡ một bên tai nghe, gật đầu: " Đúng thế, anh bạn. Cùng chạy với em không?"
"Không được rồi, tôi đang đợi bạn gái."
"Bạn gái anh à? Có xinh bằng em không?"
"Kém hơn em nhiều. Hay là... em làm bạn gái của tôi nhé?"
Tiểu Đào phì cười, tôi nghiêm mặt lại: "Sao lần hành động này không báo cho anh một tiếng nào vậy?"
Tiểu Đào giải thích: "Cần gì phải báo cho anh chứ? Anh đâu có cảnh phục, lúc nào chẳng là thường phục. Hơn nữa đây là chủ ý của anh 'Tẩu thuốc', những cảnh sát thường phục ở đây đều là cấp dưới của anh ấy, em chỉ đến hỗ trợ thôi. Bọn họ quyết định, thay vì phong tỏa công viên thì thà cứ để hung thủ tự lộ diện."
"Tự lộ diện..." tôi lẩm bẩm: " Nhưng anh nghĩ hung thủ chắc chắn cũng sẽ đoán ra điều này."
"Dù nói thế nhưng em vẫn hiếu kỳ, muốn xem ở nơi thiên la địa võng này, hung thủ sẽ gây án kiểu gì mà không để lại bất cứ dấu vết nào." Tiểu Đào nói.
Trong lòng tôi cũng hiếu kỳ giống em. Tiểu Đào chạy một vòng, chống tay lên đầu gối, thở hổn hển nói: "Chết tiệt, già thật rồi! Chạy một vòng đã không thở nổi, biết vậy em đã chọn một vai diễn nhẹ nhàng hơn."
Tôi cũng lau mồ hôi, nói: "Một vòng cũng phải đến 2km. Nghỉ chút đi, anh mời em ăn sáng."
Tiểu Đào cố tỏ ra thẹn thùng: " Nhưng mà... em đâu có quen anh."
Tôi cười phá lên: "Em đúng là sinh ra để làm diễn viên, cứ diễn là say mê đúng không nào?"
Ăn sáng xong, chúng tôi quay lại, nhìn thấy một biển người hiếu kỳ trong công viên. Tiểu Đào ngạc nhiên nói: "Có chuyện gì vậy?"
Hiển nhiên, đó là những người dân đã xem video và kéo đến để chứng kiến tận mắt "vụ án kinh hoàng" sắp xảy ra. Mặc dù chúng tôi cũng tính đến chuyện có người dân tới, nhưng vì hôm nay không phải ngày nghỉ, chúng tôi đã lầm tưởng rằng sẽ không có quá nhiều người. Chúng tôi đã đánh giá quá thấp sự "hiếu kỳ" của công chúng.
Lượng người đổ về thật sự khổng lồ, giờ mới hơn 7 giờ, đến 9 giờ nơi này sẽ biến thành một cái chợ phiên thực sự. Đến lúc đó dù có nhìn thấy hung thủ cũng không đuổi theo được.
Cảnh sát Nhâm cũng vô cùng sốt ruột về tình hình này, gọi điện cho Tiểu Đào bàn bạc. Tiểu Đào quyết định điều cấp dưới đến giải tán, tình thế này buộc cảnh sát phải can thiệp ngay lập tức, nếu để xảy ra bất kỳ sự cố nào sẽ vô cùng phiền phức.
Tiểu Đào gọi điện về đồn cảnh sát, bảo cấp dưới lập tức đến ngay, còn căn dặn không được mặc trang phục điều tra, mà phải khoác lên mình đồng phục cảnh sát giao thông hoặc lực lượng an ninh công cộng.
Một lát sau, nhóm cảnh sát tới, dốc toàn lực giữ gìn trật tự, kêu gọi mọi người không tụ tập đông đúc. Sau khi giải tán được đám người, con đường dù đã bớt chật chội nhưng vẫn có mật độ đáng kinh ngạc: trung bình ba người trên mỗi mét vuông, đi lại tấp nập không khác gì một phiên chợ Tết. Tôi thầm nghĩ, sao không có hàng rong nào đến đây nhỉ? Chắc chắn sẽ hốt bạc! Quẳng ngay suy nghĩ đó đi, chẳng cần đợi chờ, sau tám giờ, những người bán hàng rong gần đó đã đánh hơi thấy "thị trường béo bở" này, lũ lượt kéo đến, khiến không khí trở nên náo nhiệt hơn cả đêm hội Trung thu.
Tôi khó xử nói: "Đây chắc chắn cũng đã nằm trong tính toán của hung thủ rồi."
Bất chợt, Tiểu Đào hỏi một câu: "Vậy theo anh nghĩ, hung thủ có trong những người này không?"