Chị Trương tên đầy đủ là Trương Cần. Chúng tôi đến địa chỉ nhà thì không thấy ai. Căn nhà của chị ấy là một phòng trọ cho thuê giá rẻ. Mấy túi rác ở cửa đầy vỏ hộp đồ ăn nhanh, có thể thấy tình hình tài chính của Trương Cần rõ ràng rất chật vật.
Tiểu Đào hỏi: "Chị ta làm việc ở cơ quan từ thiện, liệu có phải làm không công?"
Băng Tâm nói: "Làm không công thì lấy gì mà sống chứ, em có thấy ở trụ sở có treo biểu tượng của Tổ chức Y tế Thế giới không? Chắc chắn là được tài trợ, nhưng có lẽ không đáng kể."
Lúc này đã là một giờ chiều, chúng tôi tìm một quán ăn trưa nhanh gọn lẹ gần đó để dùng bữa, nhân tiện bàn luận. Dù cuộc sống của Trương Cần có nhiều điểm đáng ngờ, tôi vẫn không tin cô ta là hung thủ. Kẻ sát nhân hẳn phải trà trộn trong số sáu nạn nhân, một nam giới cùng độ tuổi với họ.
Tiểu Đào hỏi: "Có khi nào chị ta là đồng phạm?"
"Đồng phạm ư?" Tôi tự hỏi: "Động cơ là gì?"
"Tiền!" Băng Tâm buột miệng nói toáng: "Mặc dù suy đoán về người khác như vậy không hay lắm, nhưng em cảm giác chị ta rất cần tiền."
Tôi không ngại điều này, phá án vốn dĩ chính là phải nghĩ đến những mặt xấu của người khác, lập tức nói: "Vậy tiền, sẽ lấy bằng cách nào thông qua việc g.i.ế.c người?"
Lúc này điện thoại của Tiểu Đào đổ chuông, là Nhâm cảnh sát gọi đến, cô liền mở loa ngoài đặt lên bàn. Nhâm cảnh sát nói, số điện thoại tra ra là của nạn nhân thứ hai, Trâu Dũng, không cung cấp nhiều manh mối giá trị.
Tiểu Đào nói: "Cảm ơn anh, bọn em không tìm được Trương Cần, đợi lát nữa sẽ quay về trụ sở."
"Khoan đã cúp máy, còn một chuyện nữa. Cố vấn Tống có ở đó không?" Nhâm cảnh sát hỏi.
" Tôi đây." Tôi đáp.
"Có một việc nhỏ nhờ anh, t.h.i t.h.ể do anh khám nghiệm, anh có thể xác nhận giấy chứng tử được không?" Nhâm cảnh sát nói.
"Xin lỗi, tôi không có quyền hạn này. Sao đột nhiên lại cần giấy chứng tử?" Tôi tò mò.
Nhâm cảnh sát cười gượng, nói vừa có một vị khách không mời mà đến, là nhân viên công ty bảo hiểm nhân thọ. Họ cần văn bản chứng minh nạn nhân tự sát hay bị mưu sát, giờ vẫn đang chờ bên ngoài.
Nghe lời này, tôi bật dậy như bị điện giật, khiến thực khách nhìn mình đầy ngạc nhiên, tôi hét vào điện thoại: "Ý anh là, nạn nhân có mua bảo hiểm?"
"Phải!"
"Người được thừa kế là ai?"
"Bên bảo hiểm không nói, bảo đây là bí mật."
Tôi nói sẽ về ngay, sau đó cùng Băng Tâm và Tiểu Đào chạy nhanh về trụ sở. Bước vào, một người đàn ông mặc vest lịch sự, tay cầm chiếc cặp da đang ngồi ở sofa sảnh chờ, tôi đi qua lên tiếng chào hỏi: "Xin chào, chúng tôi là người phụ trách vụ án Mễ Diệp."
"À, chào cậu, chào cậu!" Anh ta đứng dậy bắt tay tôi: " Tôi là nhân viên công ty bảo hiểm nhân thọ Thái Khang, họ Đinh, đây là danh thiếp."
Tiểu Đào nói: "Anh Đinh, ở đây hơi ồn ào, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện."
Chúng tôi lên lầu, tìm một căn phòng họp, Tiểu Đào bảo Băng Tâm pha mấy ly trà. Sau khi ngồi xuống, Băng Tâm tò mò hỏi: "Anh Đinh, nhân viên bảo hiểm rốt cuộc phụ trách công việc gì, phụ trách tiền đền bù đặc biệt à?"
Anh Đinh cười xòa: "Cô bé đùa rồi. Công việc của chúng tôi là điều tra, phân tích và xác định mức độ trách nhiệm của công ty bảo hiểm đối với những khách hàng có hợp đồng. Nói trắng ra, việc công ty bảo hiểm sẽ bồi thường bao nhiêu, đều do chúng tôi thẩm định và đưa ra kết luận cuối cùng."
Tiểu Đào gật đầu: "Cha tôi cũng thường tiếp xúc với các công ty bảo hiểm, nghe nói công ty bảo hiểm rất ma mãnh, nếu có thể sẽ không bồi thường, kiện tụng với khách hàng như cơm bữa, phải có bằng chứng thép mới chịu móc hầu bao."
Anh Đinh cười khéo, thao thao bất tuyệt một tràng lý thuyết dài dòng mà chúng tôi chẳng lọt tai chữ nào. Sau đó, bất kể chúng tôi hỏi gì, anh ta cũng đều dùng những thuật ngữ chuyên môn như vậy, tôi nghe mà đau hết cả đầu.
Tiểu Đào ngắt lời: "Chúng tôi không muốn nghe về bảo hiểm, cũng chưa có ý định mua bảo hiểm. Anh có thể nói đơn giản cho chúng tôi biết, những người được hưởng lợi theo hợp đồng bảo hiểm này là ai không?"
Anh Đinh mỉm cười: "Các anh chị cảnh sát, đừng làm khó tôi mà, những cái này đều là thông tin cá nhân mật, chúng tôi không được phép tiết lộ... Có điều, nếu sự thật là tự sát, có thể tiết lộ một chút."
Tiểu Đào cười lạnh: "Anh đang ra điều kiện với cảnh sát sao?"
Anh Đinh xua tay: "Không không không, tôi nào dám! Đây chỉ là thiện ý thôi, nếu thật sự Mễ Diệp tự sát, sẽ không liên lụy đến ai, tiết lộ một chút cũng được. Còn nếu như bị giết, vấn đề sẽ rất phức tạp, vì lý do an toàn của khách hàng, chúng tôi sẽ bảo mật thông tin tuyệt đối."
Tự sát có nghĩa là công ty bảo hiểm sẽ không phải chi trả một xu nào. Đúng là một kẻ tinh ranh!
"Rất cảm ơn thiện ý của anh, có điều t.h.i t.h.ể không do tôi khám nghiệm, Tống Dương..." Tiểu Đào nhìn tôi, nháy mắt ra hiệu. Tôi không do dự nói: "Nạn nhân là tự sát!"
Anh Đinh gật đầu: "Nếu vậy, tôi muốn xin giấy chứng tử."
Tôi nói: "Anh cho chúng tôi biết ai là người thụ hưởng trước đã."
Anh Đinh cười gượng: "Đừng làm mọi chuyện trở nên khó khăn, cầm được giấy chứng tử tôi nhất định sẽ nói cho các anh biết."
Tôi lắc đầu: "Anh cứ nói cho chúng tôi biết trước đi, yên tâm đi, cảnh sát chẳng lẽ lại nói dối?"
Anh Đinh nheo mắt, có vẻ đang cân nhắc lợi hại, im lặng một lúc mới cất lời: " Tôi có thể nói một cái tên trước tiên, anh muốn nghe cái nào?"
Tôi suy nghĩ, thực ra đã ngầm đoán được người thụ hưởng khả năng cao là Trương Cần, cho nên hôm qua chị ta mới có biểu hiện khác thường. Vì vậy, tôi nói: "Người đứng tên hợp đồng bảo hiểm!"
Anh Đinh mở cặp tài liệu ra, đưa một bản photo chứng minh thư cho tôi nhìn. Anh ta chỉ đưa ra một cái rồi cất đi ngay, sợ tôi nhớ được số chứng minh thư. Nhưng anh ta không biết, mắt tôi có khả năng 'chụp ảnh', chỉ cần lướt qua là lập tức ghi nhớ được dãy số đó.
Tôi hỏi: "Người này mua khoản bảo hiểm?"
"À không..." Anh Đinh chợt cảnh giác, vẻ mặt như đeo lên một chiếc mặt nạ dối trá, cười nói: "Anh cảnh sát, nếu được thì đi làm giấy chứng tử đi, tôi ở đây lâu quá rồi."
Tôi nói: "Được, chờ một chút."
Sau khi rời khỏi, tôi lập tức nhắn số CCCD vừa rồi cho cảnh sát Nhâm, nhờ anh ấy tiến hành điều tra. Chúng tôi tiến vào phòng pháp y. Giấy chứng tử đương nhiên do Băng Tâm phụ trách. Cô bé cắn bút hỏi: "Thật sự viết là tự sát ư?"
Tôi đáp: "Sao lại thế được? Chết thế nào thì ghi thế đó, phải thật khách quan."
Băng Tâm chợt hiểu ra: "Thì ra anh vừa lừa gã cáo già đó à?"
Tôi cười không chút ngại ngùng: " Đúng vậy, thì sao nào?"
Tiểu Đào đột nhiên vỗ tay cười rộ lên: "Cái này gọi là tùy cơ ứng biến! Hợp tác với cảnh sát vốn là nghĩa vụ công dân, vậy mà lão ta dám mang tin tức ra để mặc cả với chúng ta. Tống Dương, làm tốt lắm!"
Băng Tâm cũng khúc khích cười: "He he, đến cả anh Tống Dương cũng học thói xấu rồi, trên đời này còn ai là người tốt nữa đây?"
Cô bé nhanh chóng viết mấy dòng ngay ngắn vào giấy chứng tử, ghi rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t và các thông tin liên quan, sau đó ký tên. Tiểu Đào đóng dấu xác nhận.
Tôi là người khởi xướng vụ nói dối này, vậy nên tôi sẽ gánh trách nhiệm. Tôi mang giấy chứng tử ra cho ông Đinh. Lúc nhận giấy, mặt ông ta vẫn còn tươi cười, nhưng khi đọc rõ dòng chữ trên đó, sắc mặt ông ta lập tức đanh lại: "Đồng chí cảnh sát, cậu... cậu lừa tôi ư?"
Tôi đưa thẻ cố vấn ra: "Xin lỗi vì đã lừa anh, nhưng tôi không phải là cảnh sát."
"Cậu... cậu... cậu!"
Gã Đinh tức đến mặt đỏ tía tai, vùng vằng đạp cửa bỏ đi.