Người mua bảo hiểm tên là Từ Hổ. Qua số CCCD, lai lịch của người này không hề đơn giản, vẫn còn tiền án chưa được xóa bỏ. Hắn từng bị giam giữ và phạt tiền vì tội lừa đảo bảo hiểm. Hồ sơ còn cho thấy, hắn đã làm việc cho các công ty bảo hiểm lớn suốt 10 năm. Ba năm trước, hắn nghỉ việc và từ đó đến nay vẫn thất nghiệp.
Đọc xong phần hồ sơ này, Tiểu Đào phân tích: "Người này rõ ràng có dấu hiệu tái phạm hành vi lừa đảo bảo hiểm."
Băng Tâm hỏi: "Chẳng lẽ việc chuyển từ tự sát thành mưu sát là do một tay hắn dàn dựng, mục đích là để kiếm khoản tiền bồi thường kia?"
Nhìn theo hướng này, động cơ của hung thủ thoắt cái từ cao thượng biến thành xấu xa. Nhìn khuôn mặt Từ Hổ trên màn hình máy tính, tôi thấy có vài nét phù hợp với hình dung về hung thủ trong lòng mình, chỉ là hơi già hơn một chút thôi.
"Vấn đề là hắn làm cách nào để lấy được tiền bảo hiểm? Người thụ hưởng trong hợp đồng phải là người thân trong gia đình hoặc đã kết hôn với người được bảo hiểm, người ngoài không thể nào." Tiểu Đào nói.
Tôi nói: "Liệu có khả năng hắn là trung gian, thu tiền hoa hồng từ lợi nhuận, cho nên Trương Cần mới bỏ trốn?"
Băng Tâm sợ hãi nói: "Nếu nói như vậy, chẳng lẽ cha mẹ những thanh niên này, vì muốn số tiền bảo hiểm mà thuê sát thủ g.i.ế.c con cái mình sao? Quá đáng sợ!"
Trải qua rất nhiều vụ án, tôi đã chứng kiến không ít kẻ có nhân tính tăm tối, nên không loại bỏ khả năng này. Nhưng điều cần làm trước mắt là phải có đầy đủ chứng cứ.
Có vẻ không dễ dàng tìm ra Từ Hổ. Tiểu Đào giao nhiệm vụ này cho chú Vương, đồng thời yêu cầu cảnh sát Nhâm cử người đi tìm hiểu sự việc từ phía gia đình nạn nhân, còn chúng tôi tiếp tục truy tìm Trương Cần.
Trên sổ hộ khẩu ghi chép, Trương Cần đúng là mẹ ruột của Mễ Diệp, nhưng Mễ Diệp rất ít khi qua lại với cô ta, có vẻ mối quan hệ không được tốt lắm.
Chẳng lẽ thông qua hệ thống của tổ can thiệp tự sát, Trương Cần phát hiện con mình cùng mấy người khác có ý định tự sát, bèn liên lạc với Từ Hổ, biến việc tự sát của họ thành một phi vụ có giá trị. Vì vậy Từ Hổ mua bảo hiểm cho họ, ngăn chặn việc họ tự sát, rồi ra tay sát hại từng người một?
Chúng tôi lại một lần nữa đến nhà Trương Cần. Giờ đây cô ta có một mối nghi vấn lớn, nếu vẫn không có nhà, tôi định sẽ xông vào lục soát. Thật may mắn, khi chúng tôi đi vào tiểu khu, lại bắt gặp một người phụ nữ đội khăn trùm đầu, đeo khẩu trang và kính đen đi tới từ phía đối diện. Mặc dù che mặt rất cẩn thận, nhưng từ dáng đi và dáng người, tôi vẫn nhận ra cô ta.
"Chị Trương!" Tôi gọi lớn.
"Nhầm... nhầm người rồi, tôi không phải là..." Cô ta vội vàng tăng tốc bước đi, Tiểu Đào lập tức đứng ra chặn lại.
"Nói vài câu đã." Tiểu Đào nhếch mép cười.
Trương Cần dường như đã khuất phục, cúi đầu xuống, từ từ gỡ kính ra. Chúng tôi theo cô ta vào nhà. Căn phòng vô cùng trống trải, cứ như không có ai sinh sống. Trương Cần ngồi bệt xuống sofa, bật khóc: "Thưa cảnh sát, tôi có tội!"
Chúng tôi trao đổi ánh mắt một chút, rồi lặng lẽ ngồi nghe chị Trương kể.
Chị kể, năm xưa khi chồng tự sát, còn để lại một khoản nợ lớn chưa thanh toán. Chủ nợ cứ hai ba ngày lại đến gây rối. Có lần họ thậm chí bắt chị đến hộp đêm làm việc để trừ nợ, may mà chị trốn thoát được.
Chị chỉ còn cách liên tục chuyển nhà để trốn tránh, trải qua cuộc sống vô cùng khổ sở. Con gái Mễ Diệp cũng đành gửi về ở với ông bà ngoại. Vì sợ chủ nợ tìm đến, chị rất ít khi liên lạc với con, cảm thấy mình không xứng đáng làm mẹ.
Nhưng chị không ngờ tới, Mễ Diệp lớn lên trong sự thiếu vắng cha mẹ, khiến tính cách trở nên khép kín, không có bạn bè ở trường, còn thường xuyên bị bạn học bắt nạt. Nhiều lần Trương Cần nhìn thấy những dòng trạng thái bi quan, chán chường của Mễ Diệp trên mạng xã hội, cảm thấy tim mình đau như cắt.
Chị cảm thấy cuộc đời mình như một trò hề: phụ trách tổ can thiệp tự sát, cứu giúp hàng chục ngàn thanh niên, vậy mà lại không thể giúp được con mình.
Rồi đến một ngày, qua hồ sơ chị phát hiện con mình đang lên kế hoạch tự sát, lập tức gọi điện tới khuyên nhủ tận tình. Nhưng Mễ Diệp chỉ cười nhạt, nói qua điện thoại: "Mẹ ơi, con để lại cho mẹ một số tiền lớn. Sau này con c.h.ế.t đi mẹ sẽ không phải khổ nữa. Tạm biệt! Kiếp sau, con sẽ lại làm con của mẹ!"
Sau đó không thể gọi được vào số của Mễ Diệp nữa. Suốt cả đêm, chị khóc cạn nước mắt, dò được vị trí của con mình qua định vị điện thoại. Vốn dĩ, với quyền hạn và lực lượng của tổ can thiệp, chị hoàn toàn có thể ngăn cản bi kịch này.
Nhưng chị nghĩ, con mình đã sống ngần ấy năm trời, chịu đựng bao nhiêu khổ sở đáng thương, có lẽ cái c.h.ế.t là sự giải thoát. Vậy nên, chị quyết định, sau khi Mễ Diệp tự sát, chị cũng sẽ theo con, để ba người một nhà đoàn tụ dưới âm phủ.
Nói đến đây, Trương Cần đã rưng rưng nước mắt.
Chị lôi ra một chiếc kim tiêm chứa đầy insulin. Hóa ra, chị quay về đây là để lấy thuốc, định đến công viên nơi hai vợ chồng chị gặp nhau lần đầu để kết liễu đời mình.
Tiêm insulin quá liều có thể gây tử vong, điều này không phải ai cũng biết. Nhưng khi bàn về tự sát, có lẽ Trương Cần hiểu rõ hơn ai hết, và tôi tin những gì chị nói.
Tôn Băng Tâm ngạc nhiên hỏi: "Chị là một chuyên gia chuyên cứu giúp những người có ý định tự sát, sao chính mình lại bước vào vết xe đổ?"
Trương Cần thở dài: " Tôi cảm thấy cái c.h.ế.t là một ân huệ lớn."
Đúng như câu nói của Nietzsche: "Khi nhìn sâu vào vực thẳm, vực thẳm cũng sẽ nhìn lại bạn." Có lẽ do tiếp xúc với quá nhiều người có ý định tự sát, trong lòng chị đã tích tụ vô số năng lượng tiêu cực. Trước đây tôi từng nghe, rất nhiều bác sĩ tâm lý cũng phải đối mặt với các vấn đề tâm lý, cần đi khám chữa định kỳ. Tôi rất cảm thông cho người phụ nữ đang ngồi trước mặt.
Tiểu Đào lên tiếng: "Không đúng, chị còn chưa nói về chuyện này. Chẳng phải con chị đã nói sẽ để lại cho chị một khoản tiền sao, chị có biết đó là tiền gì không?"
"Tiền bảo hiểm!" Chị nói thẳng toẹt ra khiến chúng tôi giật mình. Tôi vội hỏi: "Chị biết chuyện đó sao?"
Trương Cần lắc đầu, thở dài: "Ngoài chuyện này ra, con tôi còn có thể kiếm tiền ở đâu được nữa chứ. Đứa con ngốc nghếch này, tự sát thì làm gì có tiền bảo hiểm mà để lại."
Chẳng lẽ chị ta thật sự không biết chuyện gì sao? Tôi hỏi thẳng: "Chị có biết con mình bị mưu sát không?"
"Cái gì?" Chị Trương trợn tròn mắt, thốt lên: "Chẳng phải nó tự sát mấy hôm trước sao?"
Tôi dùng U Đồng quan sát, quả thật chị không hề nói dối. Trương Cần liên tục truy vấn dồn dập về cái c.h.ế.t của con trai, nhưng chúng tôi không muốn chị ấy quá đau khổ, đành phải che giấu một phần sự thật, thậm chí bịa ra rằng Mễ Diệp c.h.ế.t không đau đớn lắm.
Dù lời nói tiếp theo có phần tàn nhẫn, nhưng vẫn phải nói ra, tôi mở miệng: "Từ tự sát trở thành một vụ mưu sát, điều đó có nghĩa chị sẽ được nhận tiền bảo hiểm."
"Vậy nên hai người nghi ngờ tôi có liên quan?" Trương Cần kích động, giọng nói lạc hẳn đi.
Tôi gật đầu: "Trước khi gặp chị, chúng tôi quả thật có nghi ngờ. Nhưng bây giờ thì không còn nữa. À phải rồi, chị có biết ai tên Từ Hổ không?"
Trương Cần kiên quyết đáp: "Không hề!"
Tôi trao đổi ánh mắt với Tiểu Đào, rồi nói: "Vậy làm phiền chị rồi!"
Lúc chuẩn bị rời đi, Trương Cần bày tỏ nguyện vọng muốn gặp con mình lần cuối. Tôi lo chị ấy sẽ tìm đến cái chết, nên nghĩ để chị ấy có thứ gì đó để tưởng nhớ cũng tốt, liền nói: "Hai ngày nữa chúng tôi sẽ gọi cho chị."
Sau khi ra ngoài, tôi lập tức gọi điện cho đội can thiệp khủng hoảng tâm lý, nhờ họ hỗ trợ Trương Cần. Tôi không hề mong hai ngày nữa sẽ phải nghe tin chị ấy tự sát.
Tôi cảm thấy một nỗi sợ sâu sắc về sự tự sát từ tận sâu thẳm tâm hồn. Ông nội từng nói, người tự sát mang theo oán khí rất nặng. Cái gọi là oán khí đó hẳn là một trường năng lượng sinh vật dị thường. Vừa nãy trong phòng, tôi luôn phải kìm nén tâm trạng, cảm giác như có vật nặng đè lên ngực, khó thở vô cùng.
Trong cuốn Tẩy Oan Tập Lục có ghi lại, nghe nói khi treo cổ tự sát, dưới chân người c.h.ế.t có thể đào được một thứ đen như than, đó chính là oán khí ngưng kết.