Đối mặt với sự vạch trần của tôi, Kim Hâm không còn gì để giấu, mặt mũi hắn hốt hoảng, ôm đầu nói: " Tôi giữ im lặng, tôi không muốn bán đứng anh ta!"
Xem ra hắn quả thật rất tôn kính Dư Âm. Đây không phải là hội chứng Stockholm, mà là hắn đã đọc sách của Dư Âm, nghe bài hát của Dư Âm, lại còn được Dư Âm cứu, nên một lòng tôn kính từ tận đáy lòng đã hình thành.
Tiểu Đào nói: "Hiện giờ chúng tôi chỉ muốn biết sự thật. Việc Dư Âm còn sống chúng tôi đã biết từ trước, tìm ra hắn là chuyện sớm muộn. Chuyện này sẽ gây ra rúng động xã hội, anh suy nghĩ đi, nếu anh không nói, những nhà báo sẽ làm gì để thu hút độc giả? Họ sẽ thêm mắm thêm muối, bẻ cong sự thật, viết thần tượng của anh thành một kẻ điên. Đây có phải là điều anh mong muốn không?"
Tôi thật bội phục điểm này, Tiểu Đào đã đánh trúng tâm lý của hắn.
Kim Hâm có vẻ d.a.o động, tôi lại bổ sung thêm một câu: "Chúng tôi đều đã nghe các ca khúc của Dư Âm, cũng đã tỉ mỉ phân tích về hắn. Hắn là một nhân vật đầy truyền kỳ, và chúng tôi tin rằng hắn không phải một kẻ xấu đúng nghĩa đen."
Đôi mắt Kim Hâm chợt đỏ hoe, hắn cảm kích nhìn chúng tôi, nghẹn ngào nói: "Chính Dư Âm đã cứu vớt tôi!"
Ban đầu, không ai biết Từ Dục chính là Dư Âm, bởi hắn hóa trang, đeo râu giả. Sau khi ba người kia bị mang đi, Kim Hâm và Vi Mộc Mộc vô cùng sợ hãi. Rốt cuộc, cũng tới lượt Kim Hâm.
Hắn được đưa đến một căn phòng trọ, trên tường dán poster Dư Âm, giá sách có rất nhiều sách vở. Đúng lúc đang sợ hãi thì Từ Dục tháo râu giả và kính ra. Kim Hâm há hốc mồm kinh ngạc, mãi một lúc sau mới định thần lại.
Dư Âm đã không còn là thanh niên năm nào, mà đã là một người đàn ông 30 tuổi. Hắn mời Kim Hâm ăn sáng và nói rất nhiều chuyện. Cụ thể là gì thì Kim Hâm không nhớ hết, có lẽ vì quá kích động khi được gặp thần tượng.
Cuối cùng Dư Âm đặt hai chiếc chai trước mặt hắn và nói: " Tôi không muốn thấy các người xem nhẹ mạng sống. Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn: uống nước trong chai bên trái thì sẽ được sống và rời đi; còn uống chai bên phải thì sẽ chết."
Sau tất cả những gì đã trải qua, Kim Hâm không còn muốn c.h.ế.t nữa. Hắn cầm chai bên trái lên, bên trong là nước đường đỏ, ngọt lịm. Dư Âm đã giữ đúng lời hứa. Kim Hâm không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy, trong lòng hắn trỗi dậy một cảm giác như được tái sinh.
Ra bên ngoài, Kim Hâm nghe người ta bàn tán khắp nơi rằng trong thành phố có một kẻ g.i.ế.c người hàng loạt, đã g.i.ế.c 3 mạng người.
Nghe ngóng thì lại phát hiện, ba nạn nhân kia chính là ba người cùng bị nhốt với họ. Nhưng chỉ có Kim Hâm biết, họ không phải bị Dư Âm sát hại, mà là tự lựa chọn cái c.h.ế.t cho mình.
Kim Hâm loanh quanh bên ngoài một ngày, muốn đợi Vi Mộc Mộc cùng thoát ra. Dù sao cả hai đã sống chung nhiều ngày, trở thành những người anh em cùng cảnh ngộ. Ngày hôm sau, quả nhiên Vi Mộc Mộc cũng bước ra từ căn nhà đó, anh ta cũng đã chọn được sống, giống như hắn. Cả hai gặp lại nhau, mừng đến phát khóc.
Sau đó, cả hai nhặt nhạnh chút đồ ăn lót bụng, rồi kéo nhau đến nhà tên bắt nạt để trả thù. Ra khỏi nhà Trầm Tráng, Vi Mộc Mộc cúi xuống buộc dây giày. Kim Hâm hỏi anh ta có dự định gì sau này. Vi Mộc Mộc đáp: "Chẳng có dự định gì cả, tìm một chỗ tự sát thôi."
Đầu Kim Hâm ong lên. Những lời này từ miệng Vi Mộc Mộc thốt ra thật dễ dàng, cứ như đang vứt bỏ một túi rác rưởi vậy. Hắn không thể tin vào tai mình, liền hỏi lại: "Chẳng phải anh đã chọn được sống sao?"
Vi Mộc Mộc cười nói: " Tôi lừa hắn đấy, một kẻ vô giá trị như tôi, sống thì có ích gì chứ."
Trong nháy mắt, Kim Hâm chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn: khinh bỉ, tức giận, và cả khổ não. Cả hai đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, cùng nhau sống sót, vậy mà Vi Mộc Mộc vẫn muốn tự sát. Vậy thì tất cả những gì họ đã trải qua có ý nghĩa gì?
Hắn giống như nhìn thấy chính bản thân mình trong quá khứ, coi rẻ mạng sống, thiếu tự trọng, trốn tránh thực tế, không có chút khát vọng thay đổi nào.
Sự căm hận này như một quả b.o.m sắp nổ tung. Hắn rút chiếc cờ lê ra, tiến lại gần từ phía sau, lạnh lùng nói: "Loại người như ngươi, đúng là đồ rác rưởi!" Sau đó, hắn không chút do dự nện thẳng chiếc cờ lê vào đầu Vi Mộc Mộc.
Hắn đã g.i.ế.c Vi Mộc Mộc, nhưng cảm giác lúc đó, đối với hắn, chính là đang g.i.ế.c c.h.ế.t bản thân mình trong quá khứ.
Những việc sau đó đúng như suy đoán của tôi trong quá trình điều tra: Kim Hâm đã trộm chiếc xe giao đồ ăn, ngụy tạo thành một trong các vụ án liên hoàn. Nhưng không ngờ, thủ đoạn của hắn quá vụng về nên nhanh chóng bị bại lộ.
Nói tới đây, gương mặt Kim Hâm đã ướt đẫm nước mắt, hắn nghẹn ngào: "Xem ra ông trời thật sự không muốn tôi chết. Sau đó, tôi rất sợ hãi, định đi tự sát thì lại gặp được hai người."
Hoàng Tiểu Đào đi vòng qua chỗ hắn. Dù trong quá trình thẩm vấn, mọi cử chỉ tiếp xúc với nghi phạm đều bị cấm, nhưng cô ấy chẳng hề quan tâm. Cô vỗ nhẹ vai Kim Hâm: "Anh bạn trẻ, không phải ông trời không cho anh chết, mà chính anh đã tự cứu lấy mình."
Kim Hâm quệt nước mắt, gật đầu hỏi: "Các người nhất định phải bắt hắn sao?"
Tiểu Đào nói: "Hãy cho chúng tôi địa chỉ đi, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ rất tôn trọng hắn."
Kim Hâm khóc thút thít nói địa chỉ. Tiểu Đào bảo cảnh sát đưa Kim Hâm đi, lúc hắn rời đi còn đặc biệt căn dặn phải chăm sóc hắn chu đáo, hắn muốn ăn gì thì cứ cho hắn ăn.
Bước ra ngoài, tôi thoáng giật mình khi thấy mắt Băng Tâm hoe đỏ: "Muội khóc đấy à?"
Băng Tâm vội dùng khăn lau nước mắt, giọng nhỏ nhẹ: "Muội thấy cậu ta thật đáng thương, hay là chúng ta nhân danh tổ chuyên án, giúp cậu ta một lần?"
"Không được đâu, Tôn đại tiểu thư," Tiểu Đào cắt lời, "Vụ án này thuộc thẩm quyền của sư huynh tôi, chúng ta chỉ có vai trò hỗ trợ thôi. Mà có thể giúp thế nào được chứ? Chúng ta là cảnh sát công tâm, chẳng lẽ lại thả cậu ta ra à?"
Bỗng tôi chợt nảy ra một ý: "Phải rồi, anh nhớ trong luật hình sự có quy định, nếu nghi phạm lập công lớn, sẽ được giảm án mà."
"Lập công lớn kiểu gì đây? Cậu ta cũng chẳng có đồng bọn nào để khai báo."
Tôi bật cười: "Cách lập công đâu chỉ có một!" Nói rồi, tôi ghé sát tai Băng Tâm thì thầm vài câu, cô bé lập tức hai mắt sáng bừng: "Muội đi làm ngay đây!"
Nhiệm vụ này giao cho Băng Tâm là thích hợp nhất, cô bé vừa nắm rõ vụ án, lại là người nhân hậu, dễ thuyết phục người khác. Nhìn bóng lưng Băng Tâm khuất dần, Tiểu Đào quay sang tôi cười: "À mà này, sao anh dám đưa ra dự đoán táo bạo rằng hung thủ là Dư Âm vậy? Chẳng lẽ chỉ vì hai chữ 'Từ Dục' kia?"
"Không hoàn toàn như vậy," Tôi đáp, "Thật ra là Từ Hổ đã nhắc nhở anh."
"Từ Hổ?" Tiểu Đào vẫn chưa hiểu ra.
Tôi giải thích, ban đầu khi cho Từ Hổ xem ảnh 6 người, chỉ có tấm cuối cùng là anh ta tỏ ra bình tĩnh một cách kỳ lạ. Điều đó chứng tỏ chúng ta đã tìm nhầm người, Từ Dục không phải là người trong bức ảnh đó.
Sau đó, khi hỏi Nhâm cảnh quan, anh ấy cho biết Từ Dục đã mất tích hơn một năm nay. Vì không có hồ sơ nào phù hợp hơn để đối chiếu, chúng ta mới dùng tạm hồ sơ này. Thế nên, tôi bắt đầu suy nghĩ, liệu có khi nào Từ Dục chỉ là một cái tên giả hay không.
Hơn nữa, dựa trên phác họa tâm lý hung thủ mà chúng ta có được, tôi phát hiện nó cực kỳ trùng khớp với những gì về Dư Âm ' đã chết' kia. Vì vậy, tôi đã đưa ra một suy đoán táo bạo.