Chúng tôi không muốn để vụ việc kéo dài sang ngày mai, liền lập tức lên xe thẳng tiến đến khu nhà đó. Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi cánh cửa mở ra và trông thấy Dư Âm 'từ cõi c.h.ế.t trở về' bằng xương bằng thịt, cả tôi và Tiểu Đào vẫn không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Một người từng được cả nước truyền tụng là ca sĩ tài năng, một huyền thoại của làng nhạc, giờ đây lại sống sờ sờ ngay trước mắt chúng tôi, làm sao có thể không kích động được chứ.
Thế nhưng, anh ta giờ đây không còn vẻ trẻ trung ngày nào. Trải qua từng ấy thăng trầm của cuộc đời, cằm anh ta lún phún râu, đeo kính, đầu đội mũ lưỡi trai che đi mái tóc. Nếu bước đi trên đường, người ta có lẽ chỉ nhận thấy một dáng vẻ hao hao Dư Âm của ngày xưa, chứ không thể ngờ đó chính là anh ấy.
Hoàng Tiểu Đào giơ thẻ cảnh sát ra, Dư Âm liền cất giọng, một chất giọng trầm ấm đầy cuốn hút toát lên vẻ điềm tĩnh của người từng ở đỉnh cao: " Tôi biết các vị sẽ đến tìm, chỉ là không ngờ lại nhanh đến thế. Mời vào!"
Trong phòng còn có một cô gái trẻ, có vẻ là trợ lý của Dư Âm. Với thân phận một ngôi sao ' đã qua đời', thường ngày anh ta hẳn không tiện xuất đầu lộ diện. Cô trợ lý đứng dậy, khẽ hỏi: "Tiên sinh, hai vị đây là..."
Dư Âm đáp: "Là khách của tôi. Tiểu Lộ, tối nay cô có thể về,... sau này tạm thời không cần đến nữa."
" Nhưng..."
"Khi nào cần, tôi sẽ gọi cho cô." Dư Âm nghiêm mặt nói, ánh mắt kiên quyết.
Cô trợ lý đành xin phép rời đi, lúc quay lưng còn không quên liếc nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc. Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng. Đây là một căn nhà bình dị, không quá phô trương, nhưng lại đầy ắp sách, báo, đĩa nhạc và cả những món đồ thủ công mỹ nghệ tinh xảo, toát lên vẻ tinh tế, sang trọng đúng với đẳng cấp của chủ nhân. Dư Âm tự tay rót cho chúng tôi hai ly trà nóng. Tôi cảm ơn rồi ngồi xuống, cảm giác bầu không khí lúc này không giống như đang điều tra một vụ án, mà giống như đang tiếp đón một vị khách quý hơn.
Dư Âm đi thẳng vào vấn đề: " Tôi biết hai vị đến đây để điều tra chuyện gì. Xin yên tâm, người trước mặt các vị không phải là ngôi sao Dư Âm hào nhoáng ngày xưa, mà chỉ là một người dân thường Từ Dục. Về bốn vụ án mạng, tôi sẽ khai báo rõ ràng."
"Bốn vụ?" Tiểu Đào ngạc nhiên nhướn mày.
" Đúng vậy, bốn vụ. Toàn bộ đều do tôi gây ra."
Tôi lập tức hiểu ra. Chắc chắn anh ta đã biết Vi Mộc Mộc đã chết, và đang định nhận hết tội thay cho Kim Hâm. Xem ra, anh ta thật lòng muốn cứu cậu thanh niên trẻ tuổi đó.
Quả thật có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhất thời tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Tiểu Đào nhanh chóng cướp lời, hỏi trước: "Dư tiên sinh, năm đó anh đã 'từ cõi c.h.ế.t trở về' như thế nào vậy?"
Dư Âm nhấp một ngụm trà nóng, rồi chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.
Từ nhỏ, anh ta đã phải vật lộn với chứng trầm cảm nặng. Để đối phó, anh ta đã tìm đến rượu, thuốc lá, và thậm chí là ma túy. Không chỉ một lần, anh ta đã từng thử tự sát.
Sau đó, anh ta bắt đầu sáng tác vài bài hát đăng trên mạng và đạt được chút danh tiếng. Tuy nhiên, ánh hào quang đó cũng chẳng thể xua tan đi sự cô độc sâu thẳm trong lòng, cùng với sự bi quan và chán chường cuộc sống. Thế nên, đúng vào sinh nhật thứ 25 của mình, anh ta đã đăng một dòng trạng thái trên Weibo: " Tôi mắc chứng trầm cảm, và tôi đã quyết định sẽ tự tử. Không có lý do đặc biệt gì, mọi người đừng quan tâm." Ngay sau đó, anh ta đã nằm trong bồn tắm, c.ắ.t c.ổ tay.
Không ngờ, đúng hôm đó, cha mẹ anh ta đã phát hiện ra. Họ kịp thời đưa anh đến bệnh viện cấp cứu, và cuối cùng, anh đã may mắn nhặt về một cái mạng.
Sau đó, Dư Âm được y tá kể lại rằng, cha mẹ anh đã thức trắng cả đêm lo lắng bên ngoài phòng cấp cứu. Khi hay tin con mình thoát khỏi nguy hiểm, cả hai đã quỳ xuống dập đầu cảm tạ bác sĩ.
Trong lòng Dư Âm dâng lên sự chua xót tột cùng, anh ta thấu hiểu một chân lý đơn giản mà sâu sắc: sinh mạng của một người không chỉ thuộc về riêng bản thân họ. Chết là một điều quá dễ dàng, nhưng lại để lại một gánh nặng khổng lồ cho những người ở lại.
Tâm can Dư Âm đã trải qua một sự biến đổi lớn lao. Sau đó, công ty quản lý tìm đến anh ta. Vì vụ tự sát gây chấn động lớn, bên ngoài dư luận đang liên tục bày tỏ sự quan tâm đến tình hình của Dư Âm. Thế nhưng, lúc đó anh ta đã hoàn toàn mất hết tinh thần và ý chí, không còn muốn tiếp tục công việc.
Dư Âm đã đưa ra một thỏa thuận bán uy hiếp, nửa giao kèo với công ty. Anh ta đề xuất một bản hợp đồng: anh sẽ đem toàn bộ bản quyền ca khúc và sách của mình nhượng lại cho công ty, đổi lại, phía công ty phải thay anh công bố với toàn thế giới rằng anh ta đã qua đời!
Từ đó về sau, với tâm hồn bình yên, Dư Âm quay về nhà cha mẹ ở Nam Giang, sống một cuộc đời khiêm tốn. Anh kiếm sống bằng nghề viết sách, tất nhiên là dưới một bút danh khác. Thời gian rảnh rỗi được dành để chăm sóc cha mẹ, cuộc sống bình dị ấy đã mang đến cho Dư Âm biết bao hạnh phúc, căn bệnh trầm cảm của anh cũng dần thuyên giảm đáng kể.
Một ngày nọ, anh mở lại tài khoản Weibo cũ của mình và sững sờ khi phát hiện hàng ngàn người vẫn còn thương tiếc anh. Đáng nói hơn, một bộ phận không nhỏ trong số đó cũng đang chìm trong trầm cảm, tiêu cực, và có ý định tự kết thúc cuộc đời, giống hệt anh của ngày trước.
Cứ đến ngày "giỗ" ảo của Dư Âm, mọi người lại lên mạng tưởng niệm anh, nghe lại những bản nhạc bi quan, chán đời mà anh từng sáng tác, thậm chí còn tôn vinh chúng thành những tác phẩm kinh điển. Để tô vẽ cho hành vi tự sát của Dư Âm, những kẻ bắt chước bắt đầu xuất hiện...
Dư Âm nhận ra, anh đã trở thành một biểu tượng đáng sợ trong lòng công chúng. Tên tuổi Dư Âm toát ra một thứ khí tức c.h.ế.t chóc, tài khoản Weibo của anh trở thành nơi trú ẩn cho những tâm hồn muốn trốn tránh thực tại, gây ra những ảnh hưởng vô cùng, vô cùng tiêu cực!
Thỉnh thoảng Dư Âm cũng dùng những tài khoản phụ khác, lên chính trang Weibo của mình để khuyên nhủ những người trẻ đang có ý định tự tử, nhưng đối phương căn bản không chịu lắng nghe.
Internet mở ra tầm nhìn của con người, nhưng đồng thời cũng thu hẹp tầm nhìn của họ. Mọi người chỉ lên mạng tìm kiếm sự đồng cảm, chỉ muốn nghe những gì mình muốn nghe, và chỉ chấp nhận những quan điểm mà mình muốn chấp nhận. Những tâm hồn chán chường, tiêu cực này khi tụ họp lại một chỗ, sẽ càng chìm sâu hơn vào sự suy đồi.
Có lúc anh thật sự muốn nhảy dựng lên mà hét: "Mọi người tỉnh táo lại đi! Trút bỏ u uất, khóc lóc kể lể ở đây, chi bằng hãy làm những việc có ý nghĩa hơn, như chạy bộ, thưởng thức một bữa ăn ngon, hay ngâm mình trong bồn nước nóng, tâm trạng cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nước mắt và những tiếng thở dài không khiến con người trở nên sáng suốt hơn, mà chỉ càng làm họ chìm sâu vào sự bế tắc."
Lòng kiên nhẫn của Dư Âm đã cạn, anh quyết định phải hành động. Vì thế, anh bắt đầu rèn luyện thể chất, học hỏi các kỹ năng cần thiết. Cơ hội mà anh chờ đợi cuối cùng cũng tới: hơn một tuần trước, anh thấy trên trang Weibo của mình có người tổ chức một Câu lạc bộ Tự sát, anh liền dùng tên Từ Dục để đăng ký tham gia.
Vào ngày Câu lạc bộ hoạt động, Dư Âm đã dàn xếp một cách khôn khéo để qua mặt những người tổ chức. Trong buổi rút thăm, anh đã dùng thủ đoạn gian lận để rút được lá thẻ tre màu đỏ. Khi những thanh niên kia uống rượu độc, anh liền lập tức tiến hành rửa ruột, cứu sống họ.
Dư Âm dùng xe chở những người này về gara của mình, trói họ lại, và quyết định trao cho họ một cơ hội lựa chọn.
Ngày hôm sau, anh mang người đầu tiên ra ngoài, hỏi muốn sống hay chết? Người thanh niên kia nói muốn chết, Dư Âm đáp: " Tôi sẽ toại nguyện cho cậu."
Anh muốn cái c.h.ế.t của họ biến thành những hồi chuông cảnh tỉnh cho các bạn trẻ khác, cho nên đã sắp xếp cho họ c.h.ế.t theo cách này, để truyền tải thông điệp rằng "cuộc sống có vô vàn lối đi".
Cùng lúc đó, anh dùng mối quan hệ lúc trước để mua bảo hiểm cho năm người. Người được chọn để giao phó là Từ Hổ – một người rất đáng tin cậy, không lo sẽ bị lộ danh tính. Mục đích là để sau khi những người thanh niên kia qua đời, cha mẹ của họ có thể vơi bớt phần nào gánh nặng.
Sau đó, bốn người lần lượt ra đi như thế, chỉ có một người thực lòng muốn sống, chính là Kim Hâm, và Dư Âm đã quyết định cứu cậu ấy.
Điều này khiến Dư Âm vô cùng vui mừng. Vốn dĩ cả năm người đều có ý định tự sát, nay cứu được một sinh mạng, đó còn ý nghĩa hơn bất cứ điều gì.
Nói tới đây, Dư Âm nhấp một ngụm trà, sau đó đưa hai tay ra và nói: "Xin mời bắt tôi!"
Tôi và Tiểu Đào đều vô cùng xúc động. Chưa từng gặp kẻ phạm tội nào lại hợp tác đến thế. Tôi tò mò hỏi: "Ngay từ đầu anh đã xác định sẽ bị bắt?"
" Đúng, cậu rất hiểu tôi!" Dư Âm vui vẻ cười: "Dương xuân chi tuyết, khúc cao hòa quả. Sống dưới một cái tên quá nổi tiếng quả thực rất khó khăn. Giới trẻ đã thần thánh hóa tôi, tôn tôi lên thành một vị thần, nhưng thực ra tôi chẳng có gì là vĩ đại. Tôi chỉ là một người mắc chứng trầm cảm nặng, đã thốt ra những lời tiêu cực, bi quan, và giờ đây những lời nói ấy cứ như chiếc gai đ.â.m vào lưng tôi. Nhưng nước đã đổ đi làm sao có thể hốt lại được? So với việc tôi ra tay kết thúc bốn sinh mạng này, thì chính sự ảnh hưởng của tôi khiến họ tự sát mới là tội lỗi thực sự của tôi."
Tôi nói: "Anh Dư, anh không cần phải gánh hết mọi trách nhiệm về phía mình. Họ tự sát là do cảm thấy thống khổ, chứ không phải vì nghe nhạc hay đọc sách của anh mà muốn tìm đến cái chết."
Dư Âm lắc đầu: "Không, giới trẻ rất dễ bị tiêm nhiễm tư tưởng. Sức ảnh hưởng của các tác phẩm nghệ thuật là vô cùng lớn lao. Anh có biết người tôi sùng bái nhất hồi còn trẻ là ai không?"
"Là ai?"
Dư Âm ngâm nga một câu hát: " Tôi chính là tôi, là khói lửa màu sắc không giống nhau." Chúng tôi lập tức hiểu ra.