Âm Phủ Thần Thám

Chương 565

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Quang trọc hỏi: "Ở đây thì tỷ thí làm sao? Làm sao mà thi triển được?"

Tống Tinh Thần nói: "Ai nói không thi triển được, quyền cước giao tranh chỉ cần trong gang tấc." Nói xong anh ta rút một chiếc đũa từ ống đũa tre, đặt dựng đứng trên mặt bàn, rồi đột ngột vỗ chưởng xuống. Thoáng cái, chiếc đũa đã biến mất tăm.

Quang trọc kinh ngạc cúi xuống gầm bàn tìm kiếm, rồi lại nhìn phía trên, rồi lại nhìn phía dưới. Hóa ra, cả cây đũa đã xuyên thủng mặt bàn, găm chặt xuống đất.

Với một Võ Tông mà nói, đây chỉ là trò vặt. Tống Tinh Thần vẻ mặt lãnh đạm, rút tiếp ra một cái đũa khác, đặt trước mặt Quang trọc.

Tôi cũng lười hòa giải rồi, ngồi một chỗ xem náo nhiệt thôi. Vẻ mặt Quang trọc lúc này quả thực hài hước đến khó tả. Anh ta ngớ người ra một lúc lâu, rồi đột nhiên phẩy tay, lớn giọng nói: "Thôi, cái trò này tao không thèm so với mày!"

Vừa nói, anh ta cầm cốc bia lớn lên, ngửa cổ dốc cạn một hơi hết sạch, sau đó đặt mạnh chiếc cốc rỗng xuống bàn, ợ một tiếng rõ to đầy thách thức. Rót thêm một cốc đầy, đẩy tới: "So cái này, có dám hay không?"

Tống Tinh Thần nhướn mày nhìn anh ta. Quang trọc lại khoái chí vô cùng, cười ha hả: "Ha ha, hòa! Ngang tài ngang sức. Lần sau lại tiếp tục!"

"Đồ hèn hạ!" Tống Tinh Thần mắng.

Ăn cơm xong, Quang trọc hỏi tôi tính tìm kiếm bằng cách nào. Tôi nói giờ đã tối, các cửa hàng trên đường đóng cửa hết rồi, về nhà trọ nghỉ ngơi trước, sáng mai đến đồn công an xin hỗ trợ, xem các camera trên giao lộ.

Quang trọc bỗng nhiên tỉnh ngộ: " Đúng là Tống ca đầu óc anh linh hoạt thật, biện pháp này quả là cao tay!"

Tôi hỏi: "Đổi lại là cậu, cậu sẽ làm cách nào?"

Anh ta gãi đầu: "Nói ra chắc đại ca chê cười, em sẽ tìm đám giang hồ địa phương hỗ trợ."

Tôi gật đầu: "Ý của hai chúng ta thực ra không khác nhau lắm."

Anh ta nói: " Đúng, đạo lý cường long bất áp địa đầu xà, dù rồng mạnh cũng khó lòng đè được rắn đất. Trong mắt em, Tống ca đúng là đã đạt cảnh giới Trần Hạo Nam."

Tôi biết đây là lời khen, sao từ miệng anh ta nói ra lại nghe kỳ cục thế nhỉ?

Chúng tôi quay về nhà trọ đó để qua đêm, ba người ba phòng. Tống Tinh Thần không có thói quen ngủ chung với người khác, mà tôi với Quang trọc chắc chắn cũng không ở chung được. Điều này đã được minh chứng khi tối đó, phòng bên cạnh vang lên tiếng ngáy như sấm của anh ta.

Một mình ở nơi xứ lạ, đột nhiên tôi muốn nói chuyện với Tiểu Đào, bèn nhắn tin cho cô ấy: "Chưa được thấy mặt em, anh mới hiểu thế nào là nhớ nhung. Chưa được nghe giọng nói của em, anh mới biết thế nào là mong đợi. Không có em bên cạnh, anh mới cảm nhận sâu sắc nỗi cô đơn!"

Tiểu Đào nhắn lại: "Ha ha, đúng là đại thi hào của em! Về sớm một chút nha!"

Sáng hôm sau, chúng tôi đến đồn công an huyện. Ba chúng tôi không ai là cảnh sát thật sự cả. Tôi sợ giấy chứng nhận có thể không được chấp nhận rộng rãi nên đã chuẩn bị giấy giới thiệu hợp tác điều tra được Bộ Công an ký.

Vừa trông thấy giấy giới thiệu, Trưởng Công an huyện lập tức tỏ vẻ kính trọng, bắt tay tôi nói: "Ôi chao, hóa ra đồng chí do cấp trên cử xuống, sao cậu không nói sớm để tôi tiếp đón chu đáo hơn?"

Tôi xua tay: "Không có gì, chúng tôi chỉ đến tìm một cô gái tên Sở Yên. Cô ta bỏ trốn trong lúc đang trong thời gian thi hành án treo."

"Vâng, dĩ nhiên rồi. Phải tìm như thế nào, tôi sẽ bảo cấp dưới toàn lực phối hợp."

Trưởng công an huyện gọi điện thoại. Trong lúc chờ đợi, ông ta liếc mắt quan sát Tống Tinh Thần và Quang Trọc đứng đằng sau. Mặc dù Tinh Thần không phải cảnh sát nhưng ít ra cũng có hình ảnh tốt đẹp, nhưng Quang Trọc thì khác. Ông ta ghé sát tôi, nhỏ giọng hỏi: "Đồng chí này cũng là công an à?"

Tôi thản nhiên đáp: "Anh ta nằm vùng trong xã hội đen mười năm, vừa mới quay về, vẻ ngoài vẫn còn vương chút phong trần."

Trưởng công an huyện gật đầu, tấm tắc khen: "Lợi hại! Thật sự lợi hại!"

Lát sau, đội trưởng họ Hoàng bước vào, chuẩn bị dẫn chúng tôi đi trích xuất camera của từng cửa hàng. Tôi e rằng hiệu suất như vậy quá thấp, liền nói: "Dưới tay anh có bao nhiêu cảnh sát, hãy phái toàn bộ nhân lực đi thu thập. Tôi muốn tất cả video phải có mặt ở đây trước bữa trưa."

Hoàng đội trưởng không hiểu, thắc mắc: "Cô gái cậu cần tìm quan trọng lắm sao? Chẳng giấu gì cậu, tôi còn đang vướng một vụ án cần xử lý."

Mặc dù có chút áy náy, nhưng Sở Yên không còn thời gian chờ đợi. Tôi nghiêm giọng: "Cô gái này vô cùng quan trọng, làm ơn dốc toàn lực ứng phó!"

"Được, vậy tôi đi sắp xếp." Hoàng đội trưởng gật đầu, vội vã ra ngoài.

Quang Trọc định hành động một mình, nhưng tôi không cho phép, sợ hắn sẽ gây mâu thuẫn với người ngoài. Từ sáng đến trưa, chúng tôi lần lượt đến các cửa hàng để hỏi thăm, trích xuất camera. Cả huyện chỉ có vỏn vẹn năm con phố chính nên việc cũng tương đối thuận lợi.

Buổi trưa, tất cả đều quay về báo cáo manh mối tìm được. Tôi liền học theo Tiểu Đào, đặt bữa ngon nhất từ ngoài về mời mọi người ăn. Tổng cộng cũng chưa đến bốn trăm tệ. Chi phí sinh hoạt ở thị trấn nhỏ này đúng là không ngờ thấp đến vậy. Các nhân viên cảnh sát ai nấy cũng rạng rỡ, tôi nhìn thấy mà lòng cũng ấm theo. Chiêu "mua chuộc lòng người" này quả thật rất hiệu nghiệm.

Dưới sự cố gắng của mọi người, cũng có một ít manh mối. Ngày 23 tháng 10, cũng chính là ngày Sở Yên rời khỏi nhà khách, có vài camera ghi hình lại được: một là cây ATM ngay khu trung tâm, một là ngã tư vòng xoay lớn, một là tiệm chè ở phía đông thị trấn. Ở tiệm chè này, cô bé nán lại lâu nhất, ăn xong vẫn ngồi yên trong tiệm đọc tin tức trên điện thoại.

Dù hình ảnh khá mờ, nhưng vẻ đẹp trong sáng của Sở Yên vẫn khiến không ít cảnh sát phải ngẩn ngơ trầm trồ. Một năm không gặp, cô bé không thay đổi nhiều, chỉ là cắt tóc ngắn hơn, kẹp thêm chiếc kẹp hình bướm nhỏ xinh, khoác chiếc áo khoác màu xám. Đôi mắt trong veo như thiên thần.

Cổ cô bé đúng là đeo một cái vòng lớn, giống như có linh kiện điện tử bên trong, số trên đó nhảy liên tục, đại khái là hiển thị nhịp tim của cô bé. Nghĩ tới một cô gái mong manh như sương sớm, chỉ còn vẻn vẹn hơn mười ngày sống nữa, có thể đổ gục xuống bất cứ lúc nào, trong lòng tôi không khỏi dâng lên một nỗi xót xa vô hạn.

Bỗng, tôi nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ. Quay đầu nhìn, thì ra là Quang Trọc. Gã đàn ông xăm trổ bặm trợn ấy đang vừa khóc vừa vội vàng quệt nước mắt, miệng lẩm bẩm: "Tìm được rồi... cuối cùng cũng tìm được rồi!"

Không ít người nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, nhưng hắn chẳng quan tâm. Tôi biết, được nhìn thấy Sở Yên lần nữa, dù chỉ qua camera an ninh, hắn cũng khó lòng kiềm nén cảm xúc đang trào dâng.

Tôi lấy một cái khăn giấy đưa cho Quang Trọc. Hắn nhận lấy, xì mũi một tiếng rõ to.

Tôi bảo cảnh sát viên mở đi mở lại mấy video có mặt Sở Yên vài lần, sau đó để ý đến một chi tiết. Tôi hỏi có ai chú ý thấy không, nhưng có lẽ do Sở Yên quá đẹp, bọn họ không để ý thấy trong hình có một người nữa.

Trong bóng kính của cây ATM có một bóng người lấp ló bên ngoài.

Đoạn ở giao lộ, bên cạnh Sở Yên, có một bóng người mặc đồ đen luôn bám theo. Kẻ này có vẻ rất cẩn thận, liên tục tìm cách né tránh ống kính camera.

Trong tiệm chè, lúc đầu người này không xuất hiện, mãi đến cuối, góc camera mới thấy một bóng đen ẩn hiện. Sau đó Sở Yên đứng dậy, cùng người kia rời đi.

Phát hiện này của tôi khiến mọi người thán phục. Hoàng đội trưởng hỏi: "Không lẽ con bé bị... bị bắt cóc đem bán sao?"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 565