Tôi hỏi: "Ở đây, tình trạng lừa bán người có thường xuyên xảy ra không?"
Hoàng đội trưởng lúng túng mím môi, như thể không biết phải trả lời thế nào. Đột nhiên, rầm một tiếng! Quang Trọc đột ngột đứng phắt dậy, khiến chiếc ghế đổ ra sau. Hắn ta túm lấy cổ áo Hoàng đội trưởng, gằn giọng quát: "Nói mau! Cô ấy bị ai lừa bán rồi? Ta mà tìm ra, không lột da hắn thì không xong!"
Màn này khiến các cảnh sát viên giật mình. Tôi lập tức quát: "Buông tay!"
Lúc này, Quang Trọc sực tỉnh, lúng túng buông tay, rồi gãi đầu lia lịa: "Thật xin lỗi, chính quyền, tôi kích động quá, thật xin lỗi, Tống ca!"
Tôi nghĩ đây là việc làm to gan nhất từ khi Quang Trọc sinh ra tới nay, dám túm cổ áo một cảnh sát. Hoàng đội trưởng sửng sốt: "Chính quyền?"
Tôi chẳng thể làm gì khác hơn là lại phải giải thích thêm lần nữa về việc đồng chí này nằm vùng đã hơn mười năm, Hoàng đội trưởng đành miễn cưỡng tin theo.
Tôi cảnh cáo Quang Trọc: "Cậu có thể bình tĩnh một chút được không? Cứ kích động như vậy chỉ tổ làm hỏng việc!"
Hắn gật đầu lia lịa: "Nếu còn nói linh tinh nữa, em thề sẽ là con khỉ."
Sở Yên có bị lừa bán hay không, tôi cảm thấy chưa cần bàn vội. Trước mắt quan trọng là cần biết rõ, nơi cuối cùng cô ấy đến là đâu. Các nhân viên cảnh sát lần lượt phát biểu ý kiến của mình, nhưng đều chỉ là suy đoán, chẳng có chút căn cứ thực tế nào cả.
Tôi nói: "Ai làm ơn mang cho tôi tấm bản đồ khu vực này."
Một lát sau, có người cầm tờ bản đồ vào, trải nó ra. Tôi yêu cầu họ đánh dấu những giao lộ có camera. Trong một thị trấn đơn sơ như thế này, những việc tưởng chừng đơn giản ở Nam Giang lại phải trông cậy vào trí nhớ của từng người để hoàn thành.
Mất mười lăm phút, cuối cùng tôi cũng khoanh vùng được những nơi Sở Yên từng đi qua theo camera ghi lại. Tôi cầm bút, nói: "Thông tin từ camera giám sát được chia thành hai loại: một là có hình ảnh, hai là không."
Vài cảnh sát viên ban đầu lộ vẻ khinh thường, nhưng biểu cảm ấy nhanh chóng thay đổi khi tôi nói tiếp: "Ở cùng một thời điểm, nơi quay được chứng minh cô ấy đã đi qua, nơi không quay được chứng tỏ cô ấy không đi qua. Vì vậy, có thể loại bỏ những địa điểm cô ấy chưa từng đến." Tôi cầm bút nối từng tuyến phố, dần vẽ nên một lộ trình rõ ràng. Tôi để ý thấy ba con đường bên cạnh tiệm chè đều có camera, Sở Yên đã ở đó một khoảng thời gian. Bất kể đi về hướng nào, cô ấy chắc chắn phải bị ghi hình, nhưng lại không có. Tại sao lại vậy?
Đối diện chéo quán chè có một bến xe, tôi khoanh một vòng tròn rồi khẳng định: "Cô ấy đã lên một chiếc xe!"
Đội trưởng Hoàng hơi ngạc nhiên: "Cố vấn Tống, anh chắc chắn chứ?"
Tôi gật đầu: "Khẳng định đến chín mươi phần trăm. Bởi vì cô ấy đã đợi một lúc sau khi ăn chè, có lẽ là đợi xe buýt. Cô ấy chọn chỗ ngồi hướng ra cửa chính, rất dễ dàng để quan sát xe buýt."
Đội trưởng Hoàng nói: "Nếu ngồi xe thì sẽ không còn ở trong huyện nữa rồi, hơn nữa đã đi được bốn, năm ngày, phải tìm thế nào đây?"
Tôi mỉm cười: "Xe buýt xuất bến theo giờ cố định. Mọi người cứ đi hỏi thăm một chút xem mười giờ sáng mỗi ngày, xe đi về đâu. Tốt nhất là hỏi thẳng tài xế, cô gái này rất xinh đẹp, tôi tin là tài xế sẽ có ấn tượng."
Cả căn phòng xôn xao những tiếng trầm trồ thán phục. Tôi nói: "Làm phiền mọi người rồi, tôi sẽ mời mọi người một bữa ăn sau."
Các nhân viên nhao nhao thể hiện sự nhiệt tình, nhất định sẽ giúp tôi tìm được cô gái này.
Sau khi nhóm cảnh sát rời đi, chúng tôi chờ đợi tại đây. Đội trưởng Hoàng pha trà, trò chuyện cùng tôi. Có thể thấy anh ấy rất tôn kính 'chuyên gia' như tôi đây. Tôi thì không có thói quen đóng vai nhân vật như vậy, liền phẩy tay nói: "Đội trưởng Hoàng, anh có việc gì cứ đi đi."
" Tôi không sao." Đội trưởng Hoàng cười nói.
"À phải rồi, trên tay anh chẳng phải còn có vụ án chưa giải quyết sao? Để tôi xem có giúp gì được không."
"Không không không!" Đội trưởng Hoàng xua tay lia lịa, biểu hiện có vẻ như ẩn chứa điều gì khó nói: "Vụ án này tôi tự mình làm được, không cần làm phiền đến Cố vấn Tống."
Đột nhiên một tiếng 'choang' vang lên, tiếp đó là âm thanh kính vỡ rơi loảng xoảng. Đội trưởng Hoàng bước nhanh ra hỏi đồng nghiệp: "Xảy ra chuyện gì?"
Tôi cũng đi qua cửa sổ nhìn một cái, chỉ thấy dưới sân đứng khá đông người, nhìn quần áo thì là nông dân. Bọn họ đẩy một chiếc xe ba gác, trên xe là một thứ gì đó giống xác người được phủ rơm. Tay họ giăng băng rôn màu trắng, phía trên viết dòng chữ đỏ như máu: "Trả lại bảy mạng người! Trả lại công đạo! Trả lại chính nghĩa!"
Tôi kinh ngạc. Trong lòng thầm nhủ người dân ở đây quả thực rất đoàn kết, có điều nếu đúng là bảy mạng người thì đây chính là một đại án! Chẳng lẽ tôi đúng như Băng Tâm đã nói, đi đến đâu, nơi đó xảy ra chuyện? Giọng trưởng công an huyện phát ra từ loa phóng thanh, ông ta dùng giọng địa phương nói: "Kính thưa các vị đồng hương, nỗi đau mất đi người thân tôi có thể hiểu, nhưng xin mọi người đừng vọng động, đừng nên hành động cực đoan. Tôi có thể dùng danh dự trưởng công an huyện đảm bảo, cảnh sát đang dốc toàn lực để điều tra!"
"Điều tra cái búa!" Một đại hán đội khăn trắng mắng: "Án mạng xảy ra đã bao nhiêu ngày rồi, t.h.i t.h.ể cũng sắp hư thối, một chút đầu mối còn chưa có. Mấy ngày nay còn chả thèm ló mặt, các người làm quan nên coi tính mạng của dân đen chẳng phải chuyện to tát sao?"
Nói tới đây, đám đông phẫn nộ giơ dụng cụ trong tay lên. Giờ tôi mới để ý họ còn cầm theo cả cuốc xẻng.
Một giọng khác phát ra từ loa phóng thanh, là Đội trưởng Hoàng. Anh ấy có vẻ hơi kích động nói: "Kính thưa các vị hương thân, xin đừng cái gì cũng đổ cho cảnh sát được không? Vụ án này mọi người bảo chúng tôi phải điều tra thế nào, hiện trường thì bị các người phá hỏng, t.h.i t.h.ể thì không cho chúng tôi đụng vào, vậy tra kiểu gì?"
Đại hán vừa nãy chỉ vào Đội trưởng Hoàng, nói: "Ngươi nói linh tinh gì vậy, cái gì gọi là phá hỏng hiện trường? Người thân xảy ra chuyện, bọn ta không được vào xem một chút sao? Các ngươi muốn cầm d.a.o như mổ gia súc để m.ổ x.ẻ bác ta, cắt chân tay anh họ ta, vậy có thể đồng ý sao?"
Đội trưởng Hoàng nói: "Đó gọi là giải phẫu, là phương pháp pháp y, là để phá án. Các người rốt cuộc có muốn án được phá hay không?"
Đại hán mắng: "Nhìn ta dễ lừa gạt lắm sao? Ngươi cắt tới cắt lui người c.h.ế.t là có thể phá án? Hơn nữa cắt một người thành nhiều mảnh, làm sao có thể đầu thai? Nếu đổi lại là người thân của ngươi, ngươi có đồng ý không?"
Tôi đứng đây không trông thấy mặt Đội trưởng Hoàng nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ bất lực của anh ấy lúc này. Hai bên tranh cãi nửa ngày, tôi coi như là đã hiểu. Có án mạng lớn xảy ra trong một thôn, nhưng quan niệm thôn dân bảo thủ, không cho giải phẫu tử thi, kết quả khiến vụ án cứ đứng im tại chỗ, tạo thành thế bế tắc.
Tôi định đi ra ngoài thì Tống Tinh Thần liền túm vai tôi lại, nói: "Đừng xen vào chuyện người khác được không?"
Tôi bất đắc dĩ đáp: "Xảy ra ngay trước mắt, tôi không thể đứng ngoài được!"
Tống Tinh Thần lắc đầu: "Không phải tôi cố ý ngăn cản cậu, mà cô bé kia chỉ còn sống được mấy ngày, không thể chậm trễ!"
Lời này quả thật làm tôi đắn đo, nhưng Quang 'Trọc' lại nói: "Tống ca cứ đi đi, giờ đã biết tung tích Sở Yên rồi. Đệ với tiểu ca này đi tìm là được."
Không ngờ Quang 'Trọc' lại hiểu chuyện đến thế, tôi vui vẻ cười: "Yên tâm đi, cùng lắm chỉ là hỗ trợ khám nghiệm tử thi, không trực tiếp tham gia phá án, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."