Âm Phủ Thần Thám

Chương 567

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi bước ra ngoài, hai bên vẫn đang cãi vã ầm ĩ. Tiếng động lớn lúc nãy là do bà con dùng gạch ném vỡ cửa sổ. Tôi lên tiếng: "Bà con cô bác, xin hãy bình tĩnh một chút, đừng nóng nảy. Việc khám nghiệm tử thi không nhất thiết phải mổ xẻ!"

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía tôi. Người đàn ông to con đội khăn trắng hỏi: "Cậu là ai?"

Tôi còn đang băn khoăn không biết giới thiệu mình ra sao thì Trưởng Công an huyện đã vội vàng cướp lời: "Đây là chuyên gia do Bộ Công an cử xuống hỗ trợ."

Mọi người lập tức tỏ vẻ kính nể, bàn tán xôn xao: "Thật sao?", "Vụ án ở thôn chúng ta đã kinh động đến tận trung ương cơ à?", "Chính quyền vẫn không quên những người nông dân như chúng ta.", "Ôi chao tốt quá, có người minh oan cho cả nhà anh họ tôi rồi!"

Tôi chỉ biết ngượng nghịu cười trừ. Giờ mà giải thích thì phiền phức lắm, đành âm thầm chấp nhận vậy.

Đội trưởng Hoàng nhỏ giọng nói với tôi: "Cố vấn Tống, cậu chưa nắm rõ tình hình..."

Tôi ngắt lời anh ta: "Không, từ nãy giờ tôi đã nghe rõ cả rồi."

Người đàn ông to con đội khăn trắng hỏi tôi: "Đồng chí chuyên gia, cậu nói cái vụ khám... nghiệm tử thi... là làm thế nào? Có thật không?"

Tôi liếc nhìn chiếc xe họ kéo, gật đầu chắc nịch: "Là thật! Mau khiêng t.h.i t.h.ể vào trong trước đi, không thể cứ để giữa đường như vậy được!"

Lúc này có người kéo phăng tấm rơm phủ trên "thi thể" ra, dọa tôi giật mình. Tôi thầm nghĩ bụng, dân Thiểm Bắc hung hãn đến vậy sao? Hóa ra, "thi thể" trên xe chỉ là bí ngô, khoai tây và quần áo ghép lại. Các thôn dân cười vang nói: "Người c.h.ế.t thật vẫn còn nằm trong nhà xác, làm sao có thể mang tới đây được chứ?"

Tôi khẽ toát mồ hôi lạnh, nói: "Vậy phiền bà con dẫn đường!"

Tôi bảo Tống Tinh Thần đi lấy dụng cụ. Quang "Trọc" tự mình mò tới, rất nhanh đã đuổi kịp chúng tôi, vẻ mặt hào hứng muốn biết tôi phá án thế nào. Đoàn chúng tôi, bao gồm cả đội trưởng Hoàng, tiến đến nhà xác của huyện, rồi đi vào một căn phòng. Thôn dân rất kiêng kỵ những nơi thế này, nên chỉ đứng ở ngoài không chịu vào. Chỉ có người đàn ông to con kia là đi cùng. Anh ta tự giới thiệu tên là Ô Nhị Trụ, và nạn nhân chính là cả nhà anh họ của anh ta.

Đội trưởng Hoàng nói: "Cố vấn Tống, cậu đồng ý giúp đỡ thì còn gì tốt hơn. Tôi tin rằng tầm nhìn và phương pháp của chuyên gia thành thị sẽ cao siêu hơn chúng tôi ở đây rất nhiều."

Đây rõ ràng là một lời tâng bốc, nhưng tôi lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Kể qua một chút về vụ án đi."

"Được!" Đội trưởng Hoàng gật đầu.

Vụ án xảy ra bốn ngày trước, tại thôn Ô Gia cách đây chừng năm mươi kilomet. Nạn nhân là cả một gia đình sống ở phía đông thôn, bao gồm hai vợ chồng ông Ô Lão Hán, con trai cả Ô Vọng Điền và con trai thứ hai Ô Vọng Vũ.

Nghe vậy, tôi thắc mắc: "Mới có bốn người, trước không phải nói là bảy người sao?"

Đội trưởng Hoàng thở dài: "Còn có cô con dâu cả và đứa cháu nhỏ mới một tuổi, cùng với bạn gái của người con trai thứ hai."

"Bạn gái? Mới quen sao?" Tôi hỏi lại.

Ô Nhị Trụ xen vào: "Không phải đâu, họ đã quen biết nhau rất lâu rồi, tình cảm của cả hai rất tốt. Thực không dám giấu, anh Vọng Vũ và chị dâu đã định hai ngày nữa sẽ tổ chức đám cưới, thiệp mời cũng đã phát hết rồi."

Trong lúc nói chuyện, mặc dù biểu cảm của Ô Nhị Trụ rất phong phú, nhưng tôi nhận ra anh ta đang nói dối. Lúc đó, tôi cũng chưa định vạch trần. Mãi sau này tôi mới nhận ra chi tiết này lại có liên quan rất lớn đến vụ án. Đội trưởng Hoàng nói tiếp: "Người phát hiện chính là anh ta, Ô Nhị Trụ. Sáng sớm hôm đó, anh ta sang mượn dụng cụ lao động thì ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng. Đẩy cửa ra, anh ta bắt gặp bốn người nằm gục trong vũng máu, liền hoảng hốt kêu cứu. Tuy nói là có lòng tốt, nhưng việc đông đảo thôn dân ra vào đã phá hỏng toàn bộ hiện trường. Điều càng khó chấp nhận hơn là, họ đã rửa sạch hết m.á.u trên thi thể, sau đó còn mặc áo liệm vào."

Ô Nhị Trụ ngượng ngùng gãi đầu: "Chuyện này bọn tôi cũng nhận thức được, không phải bọn tôi ngu dốt, mà lúc đó tôi sợ đến choáng váng, đầu óc quay cuồng..."

Tôi ngắt lời: "Anh cứ kể đơn giản những gì mình nhìn thấy lúc đó đi."

Khi Ô Nhị Trụ bắt đầu kể, tôi tập trung cao độ để quan sát từng biểu hiện của anh ta. Anh ta nói, nhà ông Ô Lão Hán nằm ở phía đông của thôn, xung quanh là cánh đồng bao la, ngăn cách với khu dân cư bởi một lùm táo tàu. Vì vậy, về cơ bản, khó mà nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào từ nhà ông ấy vào ban đêm.

Hôm đó, trên đường đi chợ ngang qua, Ô Nhị Trụ nghe thấy tiếng lợn đói kêu gào thảm thiết, nhưng trong sân lại chẳng có bóng người nào. Thật kỳ lạ, ông Ô Lão Hán cả đời chăm chỉ, sao tám giờ sáng mà cả nhà vẫn còn ngủ nướng?

Ô Nhị Trụ đi qua nhìn một cái, đã bị dọa sợ đến mức mắt trợn tròn muốn lọt ra ngoài. Trong sân có một vệt m.á.u dài ngoằng, kéo thẳng vào tận hai phòng ngủ.

Anh ta run rẩy đẩy cửa ra, trông thấy bàn ghế đổ ngổn ngang trên đất, chị dâu nằm gục đó, sau lưng m.á.u thịt be bét. Ô Nhị Trụ sợ hãi lùi vội ra, sau đó vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh, lại trông thấy thêm hai người: một nằm c.h.ế.t trên phản, một người nằm bất động dưới đất.

Cửa sổ bên cạnh bị phá nát. Anh ta đi vòng ra đằng sau nhìn, thấy ông Ô Lão Hán như thể bị ngã văng từ cửa sổ ra ngoài, mặt úp xuống đất, trên người có mấy vết d.a.o chí mạng, c.h.ế.t thảm đến rợn người!

Ô Nhị Trụ sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng gọi thôn dân tới. Thế là người ra người vào, nhanh chóng phá hỏng hết hiện trường. Một vài trưởng bối lại nghĩ quẩn, cho rằng đã xảy ra chuyện lớn thế này thì không thể cứ thế đưa t.h.i t.h.ể họ vào. Thế là họ đã tắm rửa sạch sẽ, rồi mặc áo liệm cho các nạn nhân, mặc kệ việc đó có đúng quy trình pháp y hay không. Sau đó cảnh sát tới điều tra. Nhưng tất cả người trong thôn đều có quan hệ họ hàng, ai mà lại làm ra chuyện tày đình, không bằng cầm thú như vậy chứ? Cảnh sát thì không màng đến tình thân, cứ nghi ngờ hết người này đến người khác, gặp ai cũng hỏi hôm đó có bằng chứng ngoại phạm không. Việc này đã khiến thôn dân ai nấy đều ôm một bụng lửa giận ngút trời.

Mấy ngày trôi qua, cảnh sát chẳng tìm ra được manh mối gì. Mỗi lần gọi điện tới thì chỉ giải thích qua loa cho có lệ. Thôn dân không cam lòng, bèn kéo nhau chạy tới đồn công an để biểu tình phản đối, đòi công lý.

Việc điều tra của cảnh sát đều là như vậy cả. Dù ở huyện nhỏ hay thành phố lớn, giống như thầy thuốc cần kiểm tra toàn diện để biết bệnh, chúng tôi cũng phải xem xét mọi khía cạnh, chứ không có ý hoài nghi cá nhân ai. Nói đi nói lại, một cảnh sát giỏi phải biết nghi ngờ tất cả, nếu không làm vậy sao có thể bắt được tội phạm? Chẳng lẽ trên mặt kẻ xấu có khắc chữ 'tội phạm' hay sao?

Ô Nhị Trụ đáp: "Chuyện này thì tôi hiểu, nhưng đã bốn ngày rồi mà chẳng có chút manh mối nào, làm sao chúng tôi chịu nổi đây."

Tôi nói: "Một vụ án lớn như thế này, cảnh sát sẽ không bao giờ xem nhẹ đâu, họ còn nóng lòng hơn cả các anh nữa. Nhưng theo quy định nghiêm ngặt, tiến độ phá án là không thể tiết lộ ra ngoài, mong mọi người thông cảm cho."

Ô Nhị Trụ gật gù, nhìn sang Hoàng đội trưởng: "Nghe chưa, đúng là chuyên gia có khác, nói chuyện nghe lọt tai hẳn."

Suốt nãy giờ tôi quan sát nét mặt, tất cả những lời Ô Nhị Trụ nói đều là thật, có thể loại bỏ anh ta khỏi diện nghi vấn. Hoàng đội trưởng đã dành khá nhiều thời gian nghiên cứu các mối quan hệ xã hội của gia đình nạn nhân, cũng gần như loại trừ khả năng là người quen ra tay. Tôi khá lo đây sẽ là một vụ án gây án lưu động, vì tỉ lệ giải quyết những vụ án như thế này thường rất thấp. Nhưng bất kể thế nào, cứ phải khám nghiệm tử thi trước đã.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 567