Tên thanh niên tóc dài vùng vẫy mấy bận hòng thoát khỏi tay Quang trọc, nhưng gã đầu trọc túm chặt cứng, hắn chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nghe Quang trọc thao thao bất tuyệt giảng đạo lý. Đám người đứng xem bật cười, đến cả khóe miệng Tống Tinh Thần cũng khẽ nhếch lên.
"Không ngờ tên vô lại này lại có tinh thần hiệp nghĩa!" Tống Tinh Thần nói.
Lúc này, từ chiếc xe đỗ ven đường, mấy tên nhảy xuống, tay cầm dao, mã tấu, gậy ba khúc xông về phía Quang trọc. Những người đứng xem sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Tôi nói: "Tinh Thần, mau giúp hắn một tay!"
Tống Tinh Thần gật đầu, nhặt vội một viên sỏi trong bồn hoa ven đường, nhanh đến mức không thể nhìn rõ bằng mắt thường. Một tên trong số chúng kêu thảm thiết rồi ngã lăn ra đất. Tống Tinh Thần nhanh như điện ném liền mấy viên, toàn bộ trúng cổ chân. Đám người còn chưa kịp tới trước mặt Quang trọc đã ngã chỏng vó đầy ra đất. Quang trọc không khách khí, nói: "Ui da Tiểu Cơ, đây đều là anh em của ngươi? Khách sáo quá, vừa tới đã nhận được đại lễ!"
"Đầu trọc c.h.ế.t tiệt, dám xen vào chuyện của chúng ta, ta xử ngươi!" Một tên đứng dậy tức giận mắng, cầm d.a.o chọc một nhát về phía Quang trọc.
Tống Tinh Thần vẫn lăm lăm viên sỏi trong tay, định ra tay tương trợ, nhưng dù sao Quang trọc cũng là lão làng giang hồ lăn lộn bấy lâu, phản ứng nhanh như cắt. Hắn đẩy mạnh tên tóc dài về phía gã cầm dao, khiến cả hai va sầm vào nhau rồi ngã chổng vó. Hắn tiến tới một bước, giẫm mạnh lên tay gã cầm dao, tên kia đau đến mức kêu gào thảm thiết.
Quang trọc cười nói: "Người anh em, nằm dưới đất làm gì, nhặt tiền à? Dậy đi thôi!"
"Giết nó!" Gã kia đột nhiên hét lên.
Chỉ thấy một tên khác đứng dậy, rút bên hông ra một khẩu súng. Người xung quanh sợ hãi la hét, ngay cả Quang trọc cũng sững sờ. Tống Tinh Thần vốn đứng bên cạnh tôi, vèo một cái giống như tên bắn, chỉ vỏn vẹn hai giây đã vọt đến sau lưng kẻ cầm súng. Tinh Thần cầm vỏ đao vụt mạnh vào tay tên đó, chỉ nghe "rắc" một tiếng khô khốc, chắc hẳn xương đã gãy lìa, khẩu s.ú.n.g văng tọt lên không trung.
Tống Tinh Thần giơ vỏ đao, nhẹ nhàng tiếp lấy khẩu súng. Tôi vội đi tới, rút ngay khăn tay ra cẩn thận bọc lại.
Đây là một khẩu s.ú.n.g tự chế, rất thô sơ, nhưng đủ sức lấy mạng người. Tôi cẩn thận cất nó vào túi để sau giao cho bên cảnh sát.
Tống Tinh Thần dùng vỏ đao đ.â.m liên tiếp vào lưng đám người. Mấy tên côn đồ nằm bẹp dưới đất, rên rỉ thảm thiết, không cách nào gượng dậy được. Quang trọc trợn mắt nói: "Đại hiệp, ngươi đánh gãy xương sống chúng rồi à?"
"Không, ta chỉ điểm huyệt Đại Chuy của chúng thôi." Tống Tinh Thần bình thản đáp.
"Điểm huyệt? Há há ngươi nói phét!" Quang trọc không tin.
Tiếng còi cảnh sát vang lên từ phía đầu đường. Thấy cô gái kia định rời đi, tôi vội ngăn lại, nói: "Phiền cô đừng đi vội, làm chứng trước mặt cảnh sát giúp chúng tôi một chút!"
Cô gái hốt hoảng nói: " Nhưng con tôi vẫn còn ở nhà khách và bị ốm, tôi phải về."
Tôi nói: "Quả thực xin lỗi, chỉ làm phiền cô vài phút thôi, yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không phải người xấu."
Cô gái cúi đầu: " Tôi biết rồi, cảm ơn mấy người đã cứu tôi, cảm ơn!"
Sau khi cảnh sát đến, hỏi chuyện gì xảy ra, có mấy người đứng xem còn tự nguyện đứng ra kể lại tình hình. Cảnh sát nghe thấy ba người chúng tôi khiến đám buôn người tan tác thì giật mình, hỏi thân phận gì. Tôi lấy giấy chứng nhận tổ đặc án ra. Cảnh sát kinh ngạc nói: "Thì ra là anh em một nhà... À, tôi nhớ rồi, anh chính là cố vấn vụ án cho Hoàng đội trưởng?"
" Đúng đúng đúng!" Tôi cười: "Những tên này giao cho các anh."
Đám buôn người bị giải đi. Bọn chúng thật ngông cuồng, tên định đ.â.m Quang trọc có vẻ là cầm đầu, còn buông lời: "Tốt nhất tối nay các ngươi nên cuốn xéo, nếu không muốn chết!"
"Đồ buôn người còn dám mạnh miệng, mẹ ngươi không bán được, không có tiền nuôi ngươi nên ngươi làm trò này hả?" Quang trọc mắng.
"Đầu trọc c.h.ế.t tiệt, ngươi cũng không chịu hỏi xem..."
"Hỏi xem mẹ của ngươi bị bán ở đâu à? Sao thế, còn có giảm giá chơi mẹ ngươi nữa à đồ con rùa?"
Tên cầm đầu tức đến mức mặt đỏ gay. Lời nói của Quang trọc quá ngang tàng rồi, cảnh sát nghe cũng lúng túng, liền bảo người lôi tên buôn người lên xe. Tôi xem như đã được tận mắt chứng kiến thế nào là một kẻ lưu manh đúng nghĩa.
Cô gái bảo con mình đang ốm nằm ở nhà khách, không thể lấy khẩu cung ngay được. Cảnh sát nể mặt tôi, chiếu cố để cô ấy về trước, có gì sẽ liên lạc qua điện thoại.
Người phụ nữ liên tục nói lời cảm ơn, ban đầu định chia tay ở đây, nhưng đột nhiên tôi chú ý thấy mũi giày và ống quần cô ấy lấm lem bùn đất. Bên trong, cô mặc chiếc áo thô vá víu, bên ngoài khoác chiếc áo khoác vừa mới mua.
Nhìn dáng vẻ cô ấy có vẻ đã đi đường núi xa xôi đến đây. Trong lòng tôi chợt nảy sinh nghi vấn, liền hỏi: "Chị gái, con chị bị bệnh gì?"
"Thằng bé bị sốt, đến đây thì bệnh tình không thuyên giảm, khiến tôi lo lắng vô cùng. Vốn định ra ngoài mua thuốc cho con, ai ngờ bị bọn buôn người để ý tới, may mà có các anh, nếu không..." Cô ấy nức nở kể.
Tôi xua tay: "Đừng khách sáo. À phải rồi, cho tôi xem chị mua thuốc gì."
Cô gái lôi trong túi ra một hộp thuốc bột pha nước. Quang Trọc kêu lên: "Ôi dào, thuốc này sao ăn thua! Sốt cao thì phải đi truyền nước, trẻ nhỏ bị bệnh càng không được chậm trễ. Cô gái, có phải cô đang gặp khó khăn gì không?"
Cô gái ấp úng. Quang Trọc nói: "Đi thôi, về nhà khách, đưa thằng bé đi truyền nước biển, tiền tôi trả. Tống ca, anh có việc thì về trước đi, đệ đưa cô này đi một chuyến."
Thấy Quang Trọc nhiệt tình như vậy, người phụ nữ không tiện từ chối, liền dẫn đường. Tôi và Tinh Thần cũng theo sau.
Tôi cảm thấy Quang Trọc này có mấy phần na ná Lỗ Trí Thâm. Một người như hắn thời nay thật hiếm có, đúng như câu nói "Kẻ trượng nghĩa thường là đồ tể." Đại khái là bởi vì thường xuyên làm thịt heo, chó nên tính cách lỗ mãng, ít tính toán, vì vậy hay ra tay trượng nghĩa.
Người có học khi gặp chuyện thường so đo cân nhắc, sợ bị lừa bịp, nhất là xã hội hiện nay lừa đảo mọc lên như nấm, không ngừng lấy đi lòng tin của mọi người. Lâu ngày, xã hội trở nên thờ ơ, lạnh nhạt giữa người với người. Nghĩ đến mà thật chua xót.
Chúng tôi đến một nhà trọ bình dân. Quả nhiên có một đứa bé đang sốt cao, hai má đỏ bừng, trông thật tội nghiệp. Quang Trọc chẳng nói thêm lời nào, liền bế thằng bé đi. Chúng tôi tìm một phòng khám gần đó để bác sĩ truyền nước. Đứa bé dần mê man chìm vào giấc ngủ.
Tôi thầm nghĩ người phụ nữ này hẳn là đang quẫn bách, không có tiền chi trả, liền lấy điện thoại ra định thanh toán. Ai ngờ cô ấy nói: "Không không, tôi có tiền đây."
Chỉ thấy cô ấy móc trong túi ra một xấp tiền lẻ 100 tệ nhàu nát, ước chừng khoảng ba nghìn.