Âm Phủ Thần Thám

Chương 573

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mang theo số tiền mặt lớn như vậy, lại có con nhỏ theo cùng, tôi càng ngày càng tò mò về lai lịch người này!

Nhân lúc bác sĩ đang nói chuyện với cô ấy, tôi nhắn một tin cho Hoàng đội trưởng, xin ảnh của bốn người trong gia đình nạn nhân, sau đó nói: "Chị gái, xin nói mấy câu."

"Có chuyện gì sao?" Cô ấy theo tôi ra ngoài.

"Nghe giọng chị không phải người địa phương?" Tôi nhàn nhạt hỏi.

" Đúng vậy, tôi là người Quảng Đông, đã sống ở đây vài năm, nhưng khẩu âm vẫn chưa sửa được. Bọn chúng ban nãy hẳn là nghe thấy tôi là người ngoại tỉnh nên mới bám theo. Haizz, phận phụ nữ một mình nơi đất khách quê người thật chẳng dễ dàng gì." Cô thở dài.

"Một mình nơi đất khách quê người? Chị đã có con, theo lý mà nói, hẳn là đã kết hôn rồi chứ?" Tôi hỏi.

Cô gái nhất thời hoảng hốt, nói: "Đứa bé... thằng bé là cháu của tôi..."

Nghe là biết đang nói dối. Tôi lấy điện thoại, mở ảnh Ô Vọng Điền ra nói: "Có biết người này không?"

Đồng tử cô gái lập tức co lại, sắc mặt trở nên trắng bệch. Phản ứng này không khác dự đoán của tôi là bao.

Tôi tiếp tục hỏi: "Anh ta là chồng chị?"

"Không, không phải!" Cô gái lớn tiếng la lên: "Hắn không phải chồng tôi, hắn là tên tội phạm h.i.ế.p dâm, là kẻ bắt cóc, là tên ác nhân! Tôi cho tới giờ chưa từng gả cho hắn, là hắn mua tôi từ tay bọn buôn người!"

Vừa nói cô vừa ôm mặt khóc òa lên, thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ. Quang Trọc đi qua hỏi: "Tống ca, chuyện gì vậy?"

Không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến thế. Thực ra mà nói, Chu Khẩu là một đầu mối giao thông quan trọng, một phụ nữ muốn rời khỏi nơi này ắt phải qua đây. Cô ta sợ hãi bị người nhà họ Ô tìm thấy nên mới ẩn nấp ở đây, con bị sốt cũng không dám đưa ra ngoài khám.

Tôi trấn an: "Chị gái, vụ án xảy ra tôi đã biết rõ, người không phải do chị giết..."

Cô kích động nói: " Tôi còn mong là chính mình ra tay nữa cơ! Cả nhà kia đều là súc sinh cầm thú, tôi chỉ hận không được tự tay c.ắ.t c.ổ bọn chúng. Tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này, lẽ nào kiếp trước mang tội sao?"

Dứt lời, cô gái lại nghẹn ngào khóc ngất. Quang Trọc còn chưa hoàn hồn, hỏi tôi: "Sao thế, dễ khóc vậy à?"

Tâm trạng người phụ nữ quá kích động, bây giờ chẳng nói được gì. Tôi gọi điện cho Hoàng đội trưởng, nói tình hình cho anh ấy. Nghe thấy đã tìm được người vợ cả mất tích, Hoàng đội trưởng vui mừng, phái mấy cảnh sát đến trông coi đứa nhỏ, rồi bảo tôi ra quán cơm gần đó ngồi một chút, tiện trao đổi tình hình. Cô gái giờ đây như chim sợ cành cong, không mấy tin tưởng chúng tôi, chỉ nghe theo lời Quang Trọc. Chúng tôi phải thông qua Quang Trọc chuyển lời thì cô mới gật đầu đồng ý, thật khôi hài.

Tới quán ăn, cô gái nhìn đồ ăn trên bàn mà nuốt nước miếng. Hoàng đội trưởng gọi mấy phần cơm, Quang Trọc nói: "Ăn mấy thứ này chẳng ra thể thống gì cả. Nào, để tôi mời mọi người một bữa."

Tôi lườm hắn một cái, nhưng tên này rõ ràng không hiểu ý, đành phải nói thẳng: "Ăn uống là thứ yếu, chủ yếu là tìm hiểu tình hình, một bàn đầy thịt cá thì giải quyết được gì?"

Quang Trọc đành phải nhượng bộ, chỉ gọi thêm món thịt kho tàu và một con vịt quay, rồi tự tay rót bia cho mình.

Hoàng đội trưởng hỏi cô gái: "Chị bị bán như thế nào? Đã liên lạc được với người nhà chưa?"

Cô gái kể rằng mình tốt nghiệp đại học năm 2016, ra trường không kiếm được việc làm. Qua lời giới thiệu trên mạng, cô quen biết một giám đốc công ty thảo dược, sau khi vượt qua vòng phỏng vấn đơn giản, cô trúng tuyển làm nhân viên và theo vị giám đốc này đến đây để thu mua nguyên liệu. Ai ngờ, tất cả chỉ là một cái bẫy.

Khi cô và vị giám đốc kia đến nhà người nông dân, chỉ vừa uống một chén nước, cô đã mơ màng thiếp đi. Tỉnh dậy, trời đã sáng hôm sau. Cánh cửa bị khóa chặt, còn vị giám đốc thì biến mất. Cô ra sức gõ cửa kêu cứu, thì một ông lão nông dân lạnh lùng nói cho cô biết: cô đã bị họ mua về làm con dâu.

Thông tin này như sét đánh ngang tai, khiến cô choáng váng. Ban đầu, cô cố gắng phân tích, xin họ thả mình về, hứa sẽ bảo gia đình bồi thường tiền. Nhưng những người đó khăng khăng không chịu. Cô đã thử chạy trốn, nhưng cửa sổ bị khóa chặt, với thân phận một cô gái yếu ớt, cô chẳng thể làm gì.

Những ngày sau đó, cô gần như rơi lệ đến khô cạn, mỗi khi tỉnh giấc lại nhìn trần nhà trống rỗng, nghĩ đến hoàn cảnh thực tế mà bật khóc nức nở, khóc mệt rồi lại thiếp đi. Ban đầu, những người trong nhà đó đưa đồ ăn, cô không buồn đụng đũa, chỉ muốn tuyệt thực.

Những người nông dân này không hề có chút ác cảm nào với hành vi lừa bán người. Đối với họ, đây chỉ là một chuyện bình thường. Bạn bè thân thích lũ lượt kéo đến chúc mừng người con trai cả, nhìn cô qua cửa sổ như nhìn một món hàng, nói rằng người con trai cả có phúc lộc vô tận.

Một buổi tối nọ, người con cả uống say xông vào định hãm h.i.ế.p cô. Cô liều mạng chống cự, nhưng hai vợ chồng Ô Lão Hán không những không ngăn cản, mà còn xông vào đè cô lại, nhẫn tâm để con mình cưỡng bức. Sau đó, cô đã thử c.ắ.t c.ổ tay tự vẫn, rồi thử bỏ trốn hai lần, nhưng đều không thành công. Tinh thần cô hoàn toàn sụp đổ, vì sự sống còn, cô đành phải khuất phục. Cô hận bọn họ, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dưới sự uy h.i.ế.p vẫn phải miễn cưỡng thừa nhận họ là "chồng", là cha mẹ chồng. Ở đây, cô chẳng có vị trí gì, chỉ là một món đồ, một cái máy đẻ. Người con cả thường xuyên đánh đập cô, cho tới sau này, cô bị ép phải làm lễ bái đường, chính thức trở thành con dâu nhà họ Ô. Có một lần, chỉ vì vô tình cắm đũa vào bát cơm, hắn ta lập tức tát thẳng vào mặt cô đến chảy m.á.u miệng, sau đó lại quay ra cười nói với khách.

Hai năm trời bị lừa bán, đối với cô mà nói là cuộc sống như địa ngục trần gian, thân thể bị giam cầm, tinh thần thì dần cạn kiệt, trống rỗng. Những thói quen ngày trước giờ đã trở thành xa lạ. Một viên kẹo, một chai nước ngọt hay một quyển sách – những thứ bình thường đến vậy cũng trở thành điều xa xỉ, không thể chạm tới. Cô thường tự hỏi, phải chăng sinh ra là con gái chính là một lời nguyền rủa nghiệt ngã?

Cô nghĩ rằng cả đời đã không còn hy vọng, mãi cho đến khi một cô gái xuất hiện… Không, chính là cô đang chìm trong địa ngục, bỗng một thiên sứ giáng trần cứu rỗi cô!

Cô gái đó rất xinh đẹp, mọi ngôn từ trên đời đều khó có thể diễn tả hết. Cô ấy thật đáng yêu, dường như cả người cô ấy đều phát ra ánh sáng, bất kể là nam hay nữ nhìn cô cũng đều say đắm. Thấy một cô gái như vậy bị lừa bán vào Ô gia, người phụ nữ rất đau lòng.

Nhưng cô gái mới đến không hề lặp lại bi kịch mà cô từng trải qua. Thật nhanh chóng, cô ấy đã chấp nhận thực tế nghiệt ngã này. Cô ấy vừa làm nũng, vừa khéo léo đong đưa, giống như một con hồ ly tinh giảo hoạt. Chẳng những làm người con thứ mê mẩn, cô bé còn khiến người con cả vấn vương không rời, thậm chí đến cả Ô Lão Hán cũng động lòng.

Từ sau khi cô ấy đến, không khí trong nhà cứ như đón Tết. Cứ như thể cô không phải bị bán đến đây, mà là một nàng công chúa được đón về để cai trị.

Ban đầu, người phụ nữ cho rằng cô gái đó là một cô gái hèn mạt, đê tiện, còn mắng là đồ tiện nhân, nhưng cô đã lầm. Cô bé làm tất cả đều có mục đích…

Sự việc xảy ra rất đột ngột. Đêm đó, cô đang cho heo ăn thì nghe thấy trong phòng có tiếng hét, hình như là hai người con đang đánh nhau. Tiếp đó, Ô Lão Hán lao vào, rồi cửa sổ vỡ tan tành một tiếng, Ô Lão Hán ngã vật ra ngoài, cả người đầy máu. Cô sợ đến choáng váng, cố lấy can đảm nửa ngày mới dám đi vào kiểm tra thì thấy cô bé kia tay siết chặt một con dao, và đang điên cuồng đ.â.m vào bả vai của người con thứ, rồi quay đầu nhìn cô, nói: "Đừng sợ, tôi sẽ mang cô chạy đi!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 573