Cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên khoảnh khắc đó. Trong căn nhà tối đen, ba người đàn ông đã chết, cô gái ấy mặc chiếc váy trắng tinh, con d.a.o trong tay và cả người dính đầy máu, nhưng ánh mắt thì kiên định vô cùng.
Cô không thể tin một cô thiếu nữ trông yếu ớt đến vậy, cánh tay khẳng khiu cầm con d.a.o dường như phải cố hết sức lắm, thì lấy đâu ra can đảm và ý chí sắt đá để chống lại số mệnh nghiệt ngã này?
Tiếng khóc của đứa con trong phòng đánh thức cô. Cô nói: "Để tôi bế con theo, nó là người thân duy nhất của tôi ở đây, không thể bỏ lại nó, không thể."
Thiếu nữ gật đầu. Cô chạy vào phòng bế đứa con, chỉ nghe thấy tiếng Ô phu nhân kêu thảm ngoài sân. Chạy ra nhìn một cái, Ô phu nhân đang bò lết trên mặt đất, để lại vệt m.á.u loang lổ thật dài. Cô thiếu nữ như một dã thú, bám riết không buông, từ trên lưng đ.â.m thêm nhát d.a.o này đến nhát d.a.o khác…
Sau khi Ô phu nhân tắt thở, thiếu nữ cầm khăn lau sạch m.á.u trên mặt. Cô sợ hãi hỏi: "Sao cô ra tay được?"
Cô gái bình tĩnh đáp: "Bọn chúng không c.h.ế.t thì chúng ta không trốn thoát được!" Sự can đảm, cẩn trọng nhưng lại vô cùng tỉnh táo và ung dung toát ra từ cô thiếu nữ khiến cô hoàn toàn bội phục.
Thiếu nữ tìm được trong tủ 3000 tệ cùng một cái điện thoại. Hai người rời đi trong đêm. Có vẻ thể trạng của cô gái có vẻ không được tốt lắm, trên đường chạy trốn bỗng đổ sụp xuống đất, đầu nghiêng hẳn sang một bên, trông như đã bất tỉnh.
Đột nhiên, cô gái rùng mình khẽ kêu lên một tiếng, như bị điện giật. Cô lo lắng hỏi thiếu nữ có sao không, thiếu nữ cười trấn an, nói không sao, rồi lấy ra một hộp thuốc nhỏ từ túi áo rồi uống một viên.
Hai người lên một chiếc xe buýt, đi đến một thị trấn gần đó. Thiếu nữ đưa toàn bộ tiền và điện thoại cho cô, rồi một mình cô ấy rời đi …
Nghe đến đó, Quang Trọc không nhịn nổi nữa, đứng dậy hỏi: "Cô gái đó họ Sở đúng không?"
Người phụ nữ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: " Tôi không biết cô ấy họ gì."
Tôi rút một bức ảnh đưa ra trước mặt chị, hỏi khẽ: "Là cô gái này sao?"
Người phụ nữ vẫn dứt khoát: "Không phải."
Tôi hơi thất vọng, quay sang Quang Trọc: "Xem ra không phải người chúng ta cần tìm rồi."
Quang Trọc bực tức đ.ấ.m mạnh xuống bàn, khiến chén trà lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành. Cậu ta lẩm bẩm: "Rõ ràng nghe càng lúc càng giống mà, haizzz!"
Hoàng đội trưởng liếc nhìn chúng tôi đầy nghi ngờ. Thực ra, tôi đưa chị ta xem ảnh của Băng Tâm, nên dĩ nhiên chị ấy nói không phải. Tôi biết người cứu chị không ai khác ngoài Sở Yên, nhưng có Hoàng đội trưởng ở đây, chúng tôi không thể tiết lộ. Bất kể động cơ của Sở Yên là gì, thì cô ấy cũng dính líu đến tội g.i.ế.c người. Hơn nữa, qua lời kể của người phụ nữ, cô bé có vẻ đã có ý đồ từ trước.
Quang Trọc vẫn đang lải nhải không ngừng. Tôi sợ cái tên đầu óc đơn giản này sẽ lỡ miệng, nên vội chen vào: "Sao đồ ăn vẫn chưa mang lên nhỉ? Để tôi đi hỏi xem."
Hoàng đội trưởng lập tức nói: "Tống cố vấn, để tôi đi hỏi cho."
"Được, làm phiền anh!" Tôi đáp, lòng thầm nhẹ nhõm.
Chờ Hoàng đội trưởng vừa khuất bóng, tôi liền dùng cùi chỏ huých mạnh vào sườn Quang Trọc. Cậu ta gào lên oai oái: "Tống ca, anh làm gì em thế?"
Tôi hạ giọng, nhìn thẳng vào cậu ta: "Đồ ngốc, cậu cứ nói linh tinh trước mặt Hoàng đội trưởng thế, có phải cậu muốn Sở Yên bị tuyên án tử trong những ngày cuối đời không?"
Quang Trọc ngơ ngác một lúc, rồi như hiểu ra điều gì đó: "Ý anh là..."
Lúc này, tôi mới lấy ảnh Sở Yên ra, đưa cho người phụ nữ xem, hỏi nhẹ: "Là cô gái này chứ?"
Người phụ nữ nhìn chằm chằm bức ảnh, rồi gật đầu lia lịa, giọng run run vì kích động: " Đúng là cô ấy! Chính là cô ấy! Tôi thật sự mong có thể gặp lại để nói lời cảm ơn chân thành!"
Tôi vội an ủi: "Chị mau lau nước mắt đi. Nếu chị không muốn cô ấy bị bắt, lát nữa Hoàng đội trưởng quay lại, chị phải nói là không biết gì hết, nhớ chưa?"
Người phụ nữ ngớ người ra một chút: "Chẳng lẽ hai người không phải cảnh sát?"
" Đúng thế, nhưng cũng không hẳn." Tôi khẽ cười đầy bí ẩn.
Đúng lúc đó, Hoàng đội trưởng quay trở lại. Anh ta không phát hiện được điều gì bất thường, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, đồ ăn được mang lên. Chúng tôi ăn qua loa, trong khi đầu óc tôi vẫn đang miên man suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong ngày. Sau khi biết rõ toàn bộ sự tình, tôi cũng không khỏi giật mình. Sở Yên lại một thân một mình tìm đến tận nơi nạn buôn người hoành hành, đơn độc dùng vũ lực để chống lại chúng.
Tất cả những việc cô bé làm, tôi không vội vàng đánh giá là đúng hay sai. So với việc trả thù cho bạn thân một năm trước, giờ đây cô bé đã trưởng thành hơn rất nhiều, trở nên bình tĩnh, tinh quái, quyết đoán, thậm chí có thể nói là một tội phạm cực kỳ xuất sắc.
Cơm nước xong, chúng tôi chào tạm biệt Hoàng đội trưởng. Quang Trọc đã vội vã không thể chờ đợi, thúc giục: "Chúng ta tìm cô gái kia hỏi một chút đi!"
Tôi điềm tĩnh nói: "Yên tâm, con cô ấy vẫn đang phải truyền nước. Hơn nữa, có Hoàng đội trưởng ở đó thì khó nói chuyện. Chúng ta đi hỏi người khác trước."
"Hỏi ai? Ngoài cô ta ra thì còn ai biết được gì nữa?" Quang Trọc thắc mắc.
Tôi chỉ cười bí ẩn: "Hỏi tên buôn người."
Chúng tôi quay về trụ sở công an. Tôi gặp lại vị cảnh sát dẫn đội lúc chiều, bịa ra một lý do hợp lý, nói rằng có một yêu cầu nhỏ, muốn tra hỏi thêm tên cầm đầu một chút.
Cảnh sát nhanh chóng đồng ý. Một lát sau, tên cầm đầu được giải vào phòng khẩu cung. Quang Trọc cùng tôi và Tống Tinh Thần bước vào. Cậu ta phấn khích nói: "Em đã từng ngồi ở cái bàn này rồi, tuyệt thật, đúng là gây nghiện!"
Tôi quát khẽ: "Đi ra ngoài!"
Quang Trọc lập tức bày ra vẻ mặt nài nỉ: "Tống ca, em hứa sẽ không nói lung tung đâu. Anh cho em một cơ hội đi mà."
Tôi khẽ cười, nói rằng có một nhiệm vụ quan trọng hơn muốn giao cho cậu ta. Dù gì đây cũng không phải Nam Giang, phải giữ chừng mực một chút. Tôi bảo Quang Trọc đứng đợi bên ngoài. Lúc nào tôi muốn 'dùng hình phạt' (tra khảo tâm lý) với nghi phạm, tôi sẽ xoa xoa mũi, đó là ám hiệu. Nếu bên ngoài không có người, Quang Trọc sẽ gõ vào kính ba cái. Nếu có người, cậu ta sẽ hắng giọng.
Quang Trọc nghe vậy thì mặt mày hớn hở ra mặt: "Không ngờ Tống ca hào hoa phong nhã mà cũng dùng hình phạt! Dùng hình phạt gì thế anh? Em rất muốn mở mang tầm mắt!"
Tôi nói: "Đảm bảo sẽ cho cậu mở mang. Phải rồi, đi mua cho tôi một hộp sữa tươi để lạnh, không cần mang vào đây."
Tôi và Tinh Thần ngồi xuống, lướt qua các tài liệu trên bàn. Tên cầm đầu là Mao Tứ, đã có vài tiền án về buôn bán phụ nữ và trẻ em, từng phải ngồi tù năm năm.
Mao Tứ tỏ ra vô cùng ngang ngược, hắn rung đùi, bĩu môi ra vẻ 'thách mày làm gì được tao'. Tôi bình thản nói: "Mao Tứ, lại gặp mặt rồi."
"Đừng có lên giọng ra vẻ, tao nghe Trương cảnh quan gọi mày là cố vấn gì đó chứ có phải cảnh sát đâu. Ra ngoài, lão tử nhất định sẽ tìm mày tính sổ." Mao Tứ vênh váo nói.
"Trong này có máy ghi âm. Mày nói lung tung không sợ tội nặng thêm à?" Tôi nhìn thẳng vào hắn.
"Hừ, uy h.i.ế.p cảnh sát mới là tội. Mày không phải cảnh sát, tao sợ gì chứ?" Hắn cười khẩy.
"Mày cũng hiểu biết đấy!" Tôi nhếch mép cười lạnh, sau đó lấy điện thoại ra, mở ảnh Sở Yên cho hắn nhìn: "Biết cô gái này không?"
Mao Tứ đáp bằng giọng điệu lưu manh, đầy khiêu khích: "Trông bốc lửa thật. Nếu rơi vào tay tao, chắc tao không nỡ bán cho nông dân đâu. Tao sẽ tự nuôi làm vợ bé, từ từ mà chơi đến chết. Anh bạn, có thể gửi cho tao cái ảnh này không, để tối tao còn có cái tự giải tỏa."
"Đ m nhà mày, tao phải cắt lưỡi thằng ch.ó này!" Quang Trọc đứng ngoài cửa kính, chửi một tràng.
Mao Tứ cười ngạo nghễ, phách lối: "Có gan thì cứ vào đây. Đây là trụ sở công an, là nơi bảo vệ lão tử này, tao sợ mày chắc?"
"Mao Tứ, có dám nhìn thẳng vào mắt tôi không?" Tôi lạnh lùng hỏi.
"Cái này có gì mà không dám, tao... Á! Á! Á!!!" Mao Tứ đột nhiên hét toáng lên, gương mặt méo mó vì sợ hãi tột độ. Tôi vừa phát động Minh Vương Chi Đồng, chuyển một luồng sợ hãi mãnh liệt trực tiếp vào đại não hắn!