Băng nhóm buôn người
Sau khoảng hai mươi giây "tra khảo" Mao Tứ, phản ứng ngược từ năng lực khiến đầu tôi ong lên. Tôi ngoắc ngoắc ngón tay về phía tấm gương một chiều. Quang Trọc tức tốc chạy vào, mang hộp sữa đã dặn đến cho tôi, vẻ mặt tràn đầy hiếu kỳ hỏi: "Tống ca, vừa rồi anh làm gì hắn mà hắn rống lên thảm thiết như heo bị chọc tiết vậy?"
Tôi ôm đầu, khẽ cười: "Tò mò à? Có muốn trải nghiệm thử không?"
"Không, không, không!" Quang Trọc xua tay lia lịa, mặt tái mét: "Thôi anh, để em ra ngoài trước thì hơn!"
Trước khi rời đi, hắn còn liếc Mao Tứ một cái đầy khinh bỉ. Thế nhưng, tên buôn người kia vẫn đang chìm sâu trong nỗi sợ hãi tột độ, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Uống một ngụm sữa lạnh, tôi cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Tôi hỏi Mao Tứ: "Ngươi có biết Cảnh Vương Gia là ai không?"
Hắn ta điên cuồng lắc đầu, nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là một con quái vật. Dĩ nhiên tôi không có ý định hỏi thăm gì về Cảnh Vương Gia. Hắn không hề biết rằng, đối với tôi mà nói, việc hắn chẳng liên quan gì đến Cảnh Vương Gia lại là một tin tốt lành. Tôi đã bị Hoàng Tuyền và Lục Đạo Cuồng Trù chú ý rồi, không muốn kinh động thêm bất kỳ lão yêu quái nào trong tổ chức đó nữa.
Tôi tiếp tục hỏi: "Cái băng nhóm buôn người của các ngươi ở đây được tổ chức thế nào, ai mới là lão đại?"
Mao Tứ vẫn kiên quyết im lặng. Tôi đập mạnh tay xuống bàn một tiếng, khiến gã giật nảy mình, toàn thân run cầm cập. Tôi bảo gã khai ra, và hắn ta đành kể rằng, toàn bộ đám buôn người hoạt động ở khu vực Phù Phong đều được tổ chức chặt chẽ, chia thành 12 đỉnh núi, mỗi đỉnh quản lý một khu vực riêng biệt. Mỗi đỉnh núi tự do làm những gì mình cho là đúng, không xâm phạm địa bàn của nhau. Đỉnh núi mà Mao Tứ thuộc về có tên là Lão Viên Sơn.
Trong mỗi đỉnh núi, việc liên lạc diễn ra theo cấp bậc trên dưới. Dưới trướng Mao Tứ có không ít "shipper" – những kẻ vận chuyển. Bọn chúng đều biết đến Mao Tứ, nhưng lại không hề hay biết rằng trên Mao Tứ còn có một lão đại thực sự, đó chính là sơn chủ của Lão Viên Sơn.
Tôi hỏi: "Tên của lão ta là gì?"
"Không... không thể nói! Đàn em bán đứng sẽ phải chịu cực hình, sống dở c.h.ế.t dở! Tuyệt đối không thể nói ra!" Mao Tứ run rẩy lắp bắp.
Tôi đe dọa: "Ta cũng có thể khiến ngươi sống dở c.h.ế.t dở!" Ngay sau đó, tôi đưa tay xoa nhẹ sống mũi, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ nhẹ vào tấm kính từ phía Quang Trọc.
Mao Tứ vội vàng cầu xin: "Đại ca, tôi van xin ngài, chuyện này tôi thật sự không thể nói! Nếu lỡ lời, cả nhà tôi sẽ gặp họa!"
Tôi chẳng hề có chút đồng cảm nào với thứ rác rưởi này. Tôi dùng Minh Vương Chi Đồng hành hạ hắn thêm 10 giây. Mao Tứ gào khóc thảm thiết, nhưng khi dừng lại, toàn thân hắn ta đã ướt đẫm mồ hôi, run rẩy bần bật, thế nhưng miệng vẫn ngậm chặt bí mật như khóa.
Tống Tinh Thần đề nghị: "Có cần dùng bí dược Tống gia để buộc hắn phải khai không?"
Tôi lắc đầu: "Đừng, ở đây chúng ta phải cẩn trọng một chút. Nhìn bộ dạng này thì hắn nhất định sẽ không chịu nói, nhưng chỉ cần không liên quan đến Cảnh Vương Gia thì không có vấn đề gì."
Tôi rất chắc chắn rằng kẻ đứng sau không phải là Cảnh Vương Gia, bởi vì ban nãy khi tôi nhắc đến cái danh hiệu này, hắn không hề có chút phản ứng nào.
Tôi nói với Mao Tứ: "Hãy nói những gì ngươi có thể nói!" Mao Tứ nuốt khan một tiếng, rồi bắt đầu kể về nội tình trong băng nhóm buôn người. Bọn Lão Viên Sơn của chúng kiểm soát thị trường ở hàng chục thôn xung quanh đây. Dù là những nơi hẻo lánh hay thôn xóm nhỏ, chúng đều có chân rết. Những kẻ chân rết này bề ngoài trông thật thà, rất giỏi giao tiếp với nông dân, và dễ dàng chiếm được lòng tin của họ.
Các "món hàng" từ khắp cả nước đổ về. Mấy năm gần đây, internet phát triển mạnh mẽ, việc lừa bán qua mạng cũng trở thành một nguồn cung quan trọng. Những kẻ thực hiện các vụ lừa gạt này đều là bọn lưu manh nhàn rỗi từ khắp nơi, không cần tốn công sức hay dính líu trực tiếp đến tập đoàn buôn người.
Sau khi có được "hàng", tập đoàn sẽ căn cứ vào chất lượng mà trả công cho bọn chúng, rồi bán đi theo con đường riêng của mình. Phụ nữ và thiếu nữ luôn là những món hàng hiếm, vĩnh viễn chẳng lo ế, chỉ riêng mặt hàng này đã mang về hàng triệu mỗi tháng, hơn nữa toàn bộ đều là lợi nhuận ròng.
Ngoài nguồn thu đó, mấy năm gần đây bọn chúng còn nhận cả những "món hàng" là nam giới, chủ yếu là để buôn bán nội tạng sang các nước Đông Nam Á như Thái Lan, Myanmar. Việc này do một nhóm khác trong tập đoàn phụ trách, còn Mao Tứ chỉ nhận tiền công kiểm kê mà thôi.
Mao Tứ khai báo với một giọng điệu như đang nói chuyện làm ăn, khiến tôi không khỏi rùng mình ghê tởm.
Cứ tính trung bình mỗi một phụ nữ hay trẻ em bị bán với giá 40 ngàn tệ, để có thu nhập khủng khiếp như vậy thì một tháng bọn chúng phải bắt cóc hơn 100 người, và cả tỉnh sẽ là hơn 1000 người. Đó chính là 1000 gia đình tan nát. Tôi đã từng tận mắt chứng kiến một người mẹ mất con ở ga tàu hỏa, bà ấy gào khóc giống như phát điên, treo tấm biển tìm con trước ngực, ánh mắt dại đi và tâm lý hoàn toàn suy sụp. Đối với người trong cuộc mà nói, đây sẽ là nỗi đau kéo dài cả đời; còn với những kẻ buôn người, đó là tiền để mua thuốc, mua rượu, mua xe hơi sang trọng, là tiền bo cho gái làng chơi! Biến những con người sống sờ sờ thành món hàng, tội ác này trong mắt tôi còn tàn bạo hơn cả g.i.ế.c người.
Giết người thường là hành vi bột phát nhất thời, còn việc lừa bán người đến nơi xa xôi này đã tạo thành một thị trường cung cầu khổng lồ. Kẻ mua lẫn người bán chẳng mảy may có chút cảm giác mình đang phạm tội, tầm thường y hệt những kẻ buôn lậu điện thoại.
Tôi kìm nén cơn giận đang sục sôi trong lòng, hỏi Mao Tứ: "Còn điều gì nữa không?"
Mao Tứ ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: "Phải rồi, gần đây lão đại có dặn ta, bảo là ở khu vực này có một cô gái đang lởn vởn gây rối. Có vẻ cô ta cứ qua lại trong địa bàn của ta, lão đại giục ta phải kiểm tra cho thật kỹ, tìm cho ra cô gái đó."
Tôi thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh: "Lão đại có nói với ngươi đặc điểm nhận dạng của cô ấy không?"
"Chuyện này thì không..."
Hắn ta trông có vẻ nói thật. Tôi phất tay ra hiệu: "Được rồi, cút ngay!"
Khi ra ngoài, tôi hỏi viên cảnh sát phụ trách vụ án rằng những tên cặn bã này sẽ phải ở lại đây bao lâu. Viên cảnh sát đáp: "Chưa biết được, phải xem có tìm được chứng cứ không đã. Nếu có chứng cứ mới đủ cơ sở pháp lý để buộc tội. Đại khái theo khung hình phạt cho tội buôn người, chúng có thể phải đối mặt với án từ 5 đến 10 năm. Còn nếu không có chứng cứ, cùng lắm chỉ là kết tội bắt giữ người trái phép, tối đa chỉ bị tạm giam từ một đến hai tuần thôi."
Tôi gật đầu: "Vậy để xem trong khoảng thời gian này, tôi có thể tìm ra chứng cứ hay nhân chứng nào không."
Viên cảnh sát nói: "Nếu vậy thì thật sự cảm ơn anh rất nhiều."
Điện thoại tôi báo có tin nhắn. Hóa ra là Lão Yêu gửi. Hắn đã điều tra được một số thông tin quan trọng, nhưng nội dung khá dài và phức tạp, hắn gửi qua email nên tạm thời tôi chưa xem được ngay.
Tôi định sẽ đi gặp người phụ nữ kia trước. Tôi liền đến nhà trọ cô ấy đang ở, và quả nhiên chị ấy đã về. Đứa con cũng đã cắt cơn sốt, tinh thần cũng phấn chấn hơn nhiều, chị nói với chúng tôi: "Đội trưởng Hoàng thật là một người tốt bụng, anh ấy đã liên lạc với người nhà tôi rồi, ngày mai họ sẽ đến đón tôi về."
Quang "trọc" thẳng thừng nói: "Cô gái này, tôi thấy cô năm nay mới hơn hai mươi tuổi, lại có con nhỏ, sau này làm sao mà tìm được người đàn ông tốt? Theo tôi, hay là cô gửi thằng bé vào trại mồ côi đi."
Người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve đầu đứa con, đáp: "Đừng nói như vậy, nó là m.á.u mủ ruột thịt của tôi. Hai năm qua tôi bị lừa bán, thằng bé này là niềm an ủi, là chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi, làm sao tôi có thể vứt bỏ nó được chứ?"
Quang "trọc" thở dài: "Làm phụ nữ đúng là không dễ dàng gì. À phải rồi, cô là người Quảng Đông, có ở gần Đông Hoàn không? Tôi có một đứa em đang làm ăn ở đó, hay là tôi bảo nó giới thiệu công việc cho cô. Tôi không biết cô có phải người bảo thủ hay không, nhưng việc này xét cho cùng cũng chẳng có gì to tát, kiếm sống dựa vào nghề của mình thôi. Cái cô đang cần nhất bây giờ là một công việc ổn định, đúng không nào?"
Tôi trợn tròn mắt, thật không tin nổi gã ta lại dám công khai khuyên người ta đi làm gái. Đúng là dân xã hội đen có khác!
Người phụ nữ đâu biết gì, hai mắt sáng rỡ: "Được đấy! Tôi đang rầu rĩ không biết sau này làm sao để nuôi bản thân và con, công việc này có yêu cầu trình độ học vấn không? Không có kinh nghiệm thì có làm được không?"
"Chắc chắn là được, điều kiện của cô hoàn toàn phù hợp..."
Tôi vội vàng ngắt lời, nói: "Đừng có nghe lời gã ta, chị ơi. Chị nhìn cái bản mặt hắn đi, với cái tính cách này, nhìn có giống người tử tế không?"
Người phụ nữ đánh giá Quang "trọc" từ đầu đến chân, rồi phì cười: " Tôi cảm thấy anh ấy là người tốt!"
Trong lòng tôi thầm khóc, nhãn quan nhìn người của chị đúng là độc đáo thật đấy!
P/s: Lời của tác giả: Sở Yên bé bỏng sắp phải c.h.ế.t rồi, đau lòng quá, không muốn viết tiếp đâu, ahuhu!