Tôi hỏi người phụ nữ xem cô ấy có biết thêm thông tin gì về Sở Yên không, hy vọng cô ấy biết gì thì cứ kể hết. Cô ấy suy nghĩ một lát rồi nói: "Trước đây tôi với cô ấy chẳng nói chuyện nhiều. Lúc trốn thoát được, thấy cô ấy yếu ớt hẳn đi, tôi rất lo lắng. Cô ấy bảo mình vốn dĩ sức khỏe đã không tốt. Sau khi về tới huyện thành, vào một nhà vệ sinh công cộng, cô ấy lấy ra một túi ni lông giấu kỹ, hình như đã chuẩn bị từ trước. Bên trong có hai bộ quần áo, cô ấy và tôi thay đồ. Sau đó chúng tôi đi ăn một chút, còn cô ấy thì cứ nhìn đồng hồ mãi không thôi..."
"Ăn gì?" Tôi hỏi.
"Ăn chè." Cô ấy trả lời.
"Đối diện bến xe?" Tôi hỏi tiếp.
" Đúng vậy, sao anh biết?" Cô ấy ngạc nhiên hỏi: " Tôi hỏi cô ấy một vài câu hỏi, như nhà ở đâu, sao lại bị lừa tới đây, sao không liên lạc với người thân. Cô ấy chỉ cười và bảo rằng phải đi tìm một người, rồi sau đó biến mất."
"Mấy giờ?" Tôi hỏi.
Cô ấy đáp: "Tám giờ sáng. Bởi vì cô ấy vừa đi không lâu thì tôi nghe thấy tiếng chuông đồng hồ bưu điện điểm tám tiếng, chính xác đến từng nhịp."
Tôi cảm ơn người phụ nữ rồi chào tạm biệt. Lúc gần đi, Quang "trọc" còn đưa cho cô ấy số điện thoại. Ra ngoài, tôi nói với gã: "Không phải anh định giới thiệu cô ấy đi làm gái đấy chứ?"
Quang "trọc" cười ha hả rồi lắc đầu lia lịa: "Không có, không có đâu. Sao tôi có thể làm cái chuyện tệ hại đó được chứ! Hai năm qua Hắc Báo bang cũng đã hoàn lương cả rồi, không kinh doanh mấy thứ đó nữa."
Tôi thầm nghĩ có quỷ mới tin lời gã, nhưng chuyện quan trọng trước mắt không phải là việc này. Tôi quay về nhà khách, mở máy tính đọc email Lão Yêu gửi. Toàn bộ là lịch sử trò chuyện của Sở Yên cùng một người khác. Nick name của người này là Heo Không Sợ Chết, hai người quen nhau từ nửa năm trước.
Ban đầu chỉ là tán gẫu bình thường, bỗng một hôm Heo Không Sợ Chết nói với Sở Yên: "Tiểu Yên, thật ra tôi là kẻ buôn người, cậu có sợ không?"
Sở Yên trả lời: "Thật sao? Cậu đã buôn bán ai rồi?"
"Rất nhiều, nam, nữ, trẻ em. Tôi không lừa cậu đâu, tất cả bọn họ đều đáng phải chịu."
"Tại sao?"
" Tôi không tiện giải thích, chuyện này có liên quan đến những gì tôi đã trải qua. Cứ như vậy đi, nếu muốn thêm tôi vào danh sách đen thì cứ tự nhiên."
Có vẻ Sở Yên rất hứng thú đối với người này, cứ cố gắng hỏi lý do. Hôm sau, người đó gửi tới một tin nhắn ghi âm, hai người nói chuyện với nhau hàng giờ liền.
Chuyện này thật sự làm khó tôi, phần quan trọng nhất thì lại không có đoạn ghi chép nào. Tôi chỉ có thể tiếp tục cuộn xuống, tính xem rốt cuộc họ đã trò chuyện những gì với nhau.
Không ngờ sau đó hai người lại trở nên rất thân thiết, không còn giữ kẽ bất cứ điều gì với nhau. Rốt cuộc là gã buôn người này đã làm cách nào mà lại khiến Sở Yên cảm động đến vậy? Chẳng lẽ một thiếu nữ trong sáng lại thích một gã đàn ông nguy hiểm, lại còn là một tên buôn người, chuyện này cũng quá...
Hai người thậm chí còn nói về chi tiết những vụ buôn người, ví như:
Lúc đó Heo Không Sợ Chết gửi một tin nhắn ghi âm.
Sở Yên hỏi ai đang khóc vậy?
Heo đáp: "Ha ha, là một phụ nữ tôi vừa lừa gạt được, chính là người lần trước tôi nói với cậu, cô ta đáng phải chịu."
Sở Yên nói: "Thật tàn nhẫn!"
Heo nói: " Tôi định sẽ đưa cô ta tới vùng nông thôn Sơn Tây, hy vọng cô ấy thích nơi đó."
Heo Không Sợ Chết này rất cẩn trọng, những thông tin mấu chốt hắn đều dùng tin nhắn ghi âm, có lẽ đã sớm dự liệu được sẽ bị người ta chụp lại lịch sử trò chuyện.
Sau đó hai người lên một kế hoạch điên rồ. Nội dung cụ thể lại là tin nhắn ghi âm. Cuối cùng Sở Yên nhắn: " Tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa, hy vọng những ngày cuối cùng của cuộc đời có thể hoàn thành kế hoạch này." Heo Không Sợ Chết vui vẻ chấp thuận, dặn cô bé tới Chu Khẩu để gặp mặt.
Xem xong cuộc đối thoại này, tôi đoán Heo Không Sợ Chết cũng không phải kẻ buôn người bình thường. Nếu hai người đã cùng nhau làm chuyện này, chứng tỏ hắn là một tên tội phạm mang danh nghĩa chính nghĩa, lấy bạo chế bạo.
Chuyện này làm tôi nhớ tới một tin tức tôi từng đọc trên báo đài hồi trước, có một cô gái bị người thân lừa bán, sau đó lên kế hoạch bán ngược lại kẻ đã bán đứng mình.
Việc Sở Yên bỏ nhà đi, vốn tưởng chỉ là một thiếu nữ sắp c.h.ế.t nên muốn ra ngoài để tìm lối thoát, ai ngờ lại dính líu đến nhiều chuyện như vậy, khiến tôi nhận ra sự việc còn thú vị hơn nhiều. Có điều, trước mắt vẫn chỉ là màn sương mù, tung tích của cô bé vẫn bặt vô âm tín.
Cả ngày mệt mỏi, 10 giờ tối tôi vừa đặt lưng xuống giường đã ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau thức dậy vẫn còn nghe tiếng Quang trọc ngáy o o ở phòng bên cạnh. Muốn tránh phiền toái từ hắn, tôi gọi Tống Tinh Thần dậy, hai người lót dạ bữa sáng rồi tức tốc tới bến xe.
Bến xe buổi sáng đông đúc. Một chiếc xe buýt chuẩn bị xuất bến, nhân viên bán vé hô lớn địa điểm đến. Cũng có mấy chiếc xe khách từ bên ngoài lái vào, từng tốp bà con nông dân tấp nập bước xuống sau buổi chợ phiên.
Tôi tìm hỏi nhân viên bến xe để xin lịch trình các chuyến xe. Lần lượt hỏi những tài xế xuất bến lúc 8 giờ, có một tài xế nhận ra Sở Yên, liền nói: " Tôi nhớ ra rồi, cô bé này này, hôm đó đi xe một mình, trông tội nghiệp lắm. Trên đường có hai tên lưu manh quấy rầy, bị tôi dọa cho chạy mất dép."
Tôi hỏi: "Cô ấy xuống xe ở đâu?"
"Huyện Khai Bình." Tài xế không chút nghĩ ngợi đáp lời.
"Lúc xuống xe cô ấy đi một mình hay có người đón?"
"Một mình... à mà các anh là ai?" Tài xế cảnh giác hỏi ngược lại.
Tôi đáp qua loa cho xong chuyện, rồi gọi điện cho Quang trọc, bảo hắn mau tới đây. Không kịp ngồi chuyến xe này nữa, hơn 9 giờ Quang trọc mới lững thững tới, chúng tôi đành gọi taxi. Lúc đi, tôi không quên gọi điện báo cáo tình hình với Đội trưởng Hoàng, đồng thời gửi lời cảm ơn vì sự chiếu cố của anh.
Vừa biết đã nghe ngóng ra tung tích Sở Yên, Quang trọc liền hưng phấn ra mặt, mắt sáng rỡ: "Tống ca, tin đó có đáng tin không? Tiểu Yên đến đó làm gì? Đệ chưa từng nói chuyện với cô ấy, ca nói xem, đệ mặc đồ thế này sẽ không hù dọa cô ấy chứ?"
Tôi dặn dò: "Nhắc trước, trước mặt cảnh sát thì cất ngay cái chất giang hồ ấy đi, đừng tùy tiện nói chuyện, mà tốt nhất là đừng nói gì."
Quang trọc lôi kính râm trong túi bụng ra, đeo vào, bộ dạng nghiêm nghị ngẩng cao đầu: "Đệ không nói câu nào, sẽ đóng giả thành vệ sĩ đứng sau Tống ca, ca thấy được không?"
Tôi cười: "Nhớ đấy!"
Khu vực này thuộc đồng bằng Hán Trung, thế nhưng những con đường vẫn còn khá gồ ghề, lồi lõm. Vừa ăn sáng xong khiến dạ dày tôi không khỏi khó chịu, Tống Tinh Thần liền lấy Tô Hợp Hương ra, cho tôi ngậm một viên.
Phương pháp chế dược của Võ Tống quả nhiên điêu luyện hơn tôi. Viên thuốc rất mịn, tan ra trong miệng là một luồng khí mát lạnh thông lên não, cảm giác say xe tức thì biến mất.
Quang trọc bên cạnh tò mò nhìn, tôi cho hắn một viên. Hắn để trong tay quan sát, bỏ vào miệng, sau đó kêu lên: "Thoải mái! Thoải mái! Tống ca, thuốc của ca thật là đỉnh!"
Tài xế nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ quái. Tôi lúng túng chữa thẹn: "Kẹo bạc hà thôi mà, nói bậy bạ gì thế."
Tống Tinh Thần lạnh lùng buông một câu: "Cái tên đầu trọc này đúng là có tố chất diễn hài bẩm sinh!" Tôi cười gật đầu, phản ứng của hắn rất khôi hài. Nếu không còn dấn thân vào giới xã hội đen nữa, hắn nên nghiêm túc cân nhắc lấn sân sang làng giải trí.