Buổi trưa chúng tôi tới huyện Khai Bình. Vừa xuống xe, Quang trọc tiện miệng hỏi: "Chắc thuốc của Tiểu Yên cũng sắp cạn rồi nhỉ?"
Câu này nhắc nhở tôi, rất có thể cô bé sẽ qua hiệu thuốc mua thêm. Vì vậy chúng tôi chia nhau làm hai hướng: Quang trọc cầm ảnh Sở Yên đi hỏi các hiệu thuốc, phòng khám tư, còn tôi tới đồn công an nhờ giúp đỡ. Tôi dặn hắn rất kỹ lưỡng, tuyệt đối không được nổi nóng với người khác.
Đến đồn công an, tôi xuất trình giấy giới thiệu từ Bộ, nói là đang truy bắt một phạm nhân. Trưởng công an đón tiếp rất nhiệt tình, còn ngỏ ý mời cơm. Tôi nói: "Việc rất khẩn cấp, xin miễn cơm nước. Tôi muốn được ngài hỗ trợ vài cảnh sát."
"Chuyện này..." Trưởng công an có vẻ khó xử: "Thật không dám giấu, cảnh sát hình sự ở chỗ chúng tôi chỉ vỏn vẹn chưa tới mười người. Mấy ngày nay lại xảy ra một vụ án mạng, đang đi điều tra hết rồi."
"Án mạng thế nào?" Tôi hỏi.
"Ở dưới nông thôn, cụ thể thì Hầu cảnh quan đang thụ lý. Hiện giờ anh ấy không có mặt ở đây, hay là chúng ta dùng bữa trước đi?" Ông ấy nói.
Tôi vội vàng từ chối, thầm nghĩ công an không giúp được thì coi như xong. Định cáo từ rời đi thì có chiếc xe cảnh sát dừng bên ngoài. Một cảnh quan bước xuống, đang gọi điện thoại, giọng rất lớn: "Cái gì? Hôm qua anh nói là mai đến, hôm nay lại bảo chưa đến được, rốt cuộc khi nào pháp y thành phố mới tới... Sếp à, vụ án này tôi không trì hoãn được nữa, nạn nhân nằm nhà xác đã 3 ngày rồi, van anh mau phái người tới."
Sau đó tức giận cúp máy cái rụp. Trưởng công an nói với tôi: "Đó chính là Hầu cảnh quan. Tiểu Hầu, có hai đồng chí ở Nam Giang tới, đúng lúc các cậu có mặt, cùng ăn bữa cơm đi!"
Hầu cảnh quan tức giận xua tay: " Tôi không rảnh tiếp khách, tự mấy người đi đi."
Trưởng công an cười: "Cậu ta tính khí ngang bướng vậy đấy, anh đừng chấp nhặt làm gì."
Tôi nói với Hầu cảnh quan: "Ngại quá, vừa nghe anh nói chuyện, hình như đang thiếu pháp y để khám nghiệm tử thi?"
"Thì sao?" Hầu cảnh quan nhướn mày nhìn tôi.
Tôi đưa giấy chứng nhận ra: " Tôi có thể giúp anh khám nghiệm tử thi."
Hầu cảnh quan nghi ngờ nhìn tôi: "Nói vậy anh là pháp y? Trông cậu rất trẻ, có kinh nghiệm không? Lần này là đại án diệt môn, không phải là chuyện đùa. Cậu đã từng phá án bao giờ chưa?"
Tôi gật đầu: "Đã có kinh nghiệm!"
Hầu cảnh quan nói: "Hừ, nói nghe hàm hồ, nhìn qua là biết chẳng phá được mấy vụ án lớn. Thôi thì tôi tạm tin anh một phen, đi thôi!"
Tôi cười: "Được!"
Hầu cảnh quan gọi mấy cấp dưới đi cùng. Tống Tinh Thần khẽ thì thầm bên tai tôi: "Tiểu thiếu gia, cậu thích xía vào chuyện bao đồng đến thế sao?"
Tôi đáp: "Nói không chừng có liên quan tới cô bé, mà dù không liên quan, có thêm một ân tình cũng là điều tốt. Ở nơi đất khách quê người như thế này, có được cảnh sát hỗ trợ sẽ thuận lợi hơn nhiều so với việc đơn độc xoay sở."
Đi cùng chúng tôi đến nhà xác có Hầu cảnh quan, tài xế, và một kỹ thuật viên trông khá lịch sự với cặp kính gọng đen.
Hầu cảnh quan nói chuyện cũng lộ rõ vẻ ngông nghênh, tỏ vẻ có chỗ dựa vững chắc. Tôi không nhịn được bèn hỏi: "Hầu cảnh quan, anh có bà con gì với Trưởng công an huyện không?"
Hầu cảnh quan giật mình: "Sao anh biết được?"
Tôi lười giải thích cặn kẽ, chỉ đáp gọn một câu: "Lông mày hai người khá giống nhau."
Hầu cảnh quan cười lớn: "Ông ấy chính là cha tôi đấy! Nhưng anh đừng có xem tôi như công tử bột dựa hơi cha nhé, từ trước đến giờ tôi chưa hề dựa dẫm vào ông ấy đâu."
Chốc lát sau, chúng tôi đến nhà xác. Trong một gian phòng, ba t.h.i t.h.ể được đặt cạnh nhau, phủ khăn trắng lên người. Để tránh t.h.i t.h.ể phân hủy, máy lạnh được bật ở mức rất thấp, đến nỗi những phần t.h.i t.h.ể lộ ra ngoài đều đóng một lớp băng giá mỏng.
Tôi nói với Hầu cảnh quan: "Để bảo quản thi thể, nhiệt độ trong phòng chỉ cần 5 đến 10°C, nếu thấp quá, ngược lại sẽ làm hỏng xác đấy."
Đây là kiến thức cơ bản, Hầu cảnh quan cứng họng, mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cố cứng miệng: "Cái này đương nhiên tôi biết rồi, nhất định là nhân viên nhà xác làm việc bất cẩn, tôi sẽ nhắc nhở họ sau!"
Tôi điều chỉnh nhiệt độ lên cao một chút. Ba t.h.i t.h.ể đông cứng như đá, nếu kéo tấm rèm để tia cực tím xuyên vào sẽ tăng tốc độ phân hủy, do vậy không thể dùng buồng nghiệm thi được.
Nạn nhân là hai nam một nữ. Hầu cảnh quan sơ lược tình hình: Nạn nhân là thôn dân ở Hồi Long Cương phía nam. Hai người đàn ông là anh em, Từ Khai Phúc và Từ Khai Nghĩa, hơn kém nhau 14 tuổi. Cha mẹ hai người mất sớm, người anh ra ngoài đi làm nuôi em. Sau khi em trai tốt nghiệp trung học, cũng đi làm công trình theo chân anh. Một thời gian sau, không muốn đi làm thuê nữa nên về tự trồng nấm. Kinh tế so với mặt bằng chung trong thôn không đến mức tệ, mới xây xong một căn nhà hai tầng khang trang. Nạn nhân nữ là vợ của Từ Khai Phúc. Hai vợ chồng năm nay đã ngoài 40, có một đứa con mười mấy tuổi đang đi học xa nhà, còn chưa hay tin chuyện gia đình. Người phụ nữ này tính cách đanh đá, chua ngoa, nổi tiếng khắp thôn. Có lần Từ Khai Phúc có tư tình với Vương quả phụ, bị vợ đến tận nơi đánh ghen, làm náo loạn cả thôn.
Tôi hỏi: "Người em đã kết hôn chưa?"
Hầu cảnh quan nói: "Hồ sơ do cán bộ thôn cung cấp ghi là chưa, nhưng theo tôi điều tra riêng thì hai năm trước Từ Khai Nghĩa có cưới một người, khả năng là chưa đăng ký kết hôn. Chuyện này ở nông thôn rất phổ biến."
"Vậy vợ anh ta đâu?" Tôi hỏi.
"Không biết... Mà cậu rốt cuộc là đến nghiệm thi hay điều tra án vậy? Hỏi nhiều thế làm gì, vụ án này là tôi phụ trách chứ không phải cậu!" Hầu cảnh quan bực dọc nói.
Tôi cười: "Được rồi, được rồi, tôi nghiệm thi đây!"
Vén tấm vải trắng lên, tôi rút đôi găng tay cao su từ túi áo ra. Hầu cảnh quan hỏi: "Cậu không cần dụng cụ gì sao?"
Tôi chỉ tay lên mặt mình: "Đôi mắt, tai, tay... và còn có cái này nữa!" Tôi rút thính cốt mộc ra.
Hầu cảnh quan kinh ngạc trợn tròn mắt. Hai cảnh sát đứng cạnh cũng không khỏi kinh ngạc. Hầu cảnh quan lớn tiếng hỏi: "Cậu đến để làm trò hề à? Làm thế thì làm sao mà nghiệm được?"
" Tôi vẫn luôn nghiệm như vậy." Tôi thản nhiên đáp.
"Cho nên cậu mới không phá được án nào chứ gì." Hầu cảnh quan châm chọc.
"Thực ra thì tôi đã phá không ít án mạng rồi." Tôi nhếch mép.
"Hiệu suất là bao nhiêu, nói nghe thử xem nào."
Tôi biết anh ta sẽ chẳng tin, nhưng vẫn đáp: "100%."
Cả ba cảnh sát phá ra cười. Hầu cảnh quan càng cười lớn hơn, vỗ đùi nói: "100%? Cậu bé, nói khoác không biết ngượng mồm à? Tôi biết rồi, tôi biết cậu làm gì rồi."
" Tôi làm gì cơ?"
"Trong giấy chứng nhận kia ghi cái gì mà cố vấn hình sự, cậu nhất định là dựa vào quan hệ để đi trải nghiệm cuộc sống chứ gì." Hầu cảnh quan khẳng định.
"Trải nghiệm cuộc sống ư?" Tôi dở khóc dở cười.
" Đúng vậy, nhìn cái bộ dạng thư sinh của cậu, cậu đại khái chỉ là đi theo công an để trải nghiệm cuộc sống thôi. Nói thật cho cậu biết, hiệu suất phá án 100% là bất khả thi, trong đội ngũ cảnh sát, không ai dám dùng nó ra mà khoác lác."
Tôi lười tranh cãi, nói: "Hầu cảnh quan, tôi cứ nghiệm thi cái đã."
"Được, cậu nghiệm đi, cứ coi như tôi tham khảo ý kiến của cậu vậy. Cậu cũng đừng có bốc phét linh tinh nữa, kẻo lại làm trò cười cho pháp y thành phố, họ mới là chuyên gia thực sự đấy." Hầu cảnh quan dặn dò.
Tôi cười khổ: "Được rồi, được rồi, tôi nhất định sẽ cầu thị."