Hầu cảnh quan hỏi: "Tống cố vấn, hai anh em nhà này tại sao lại đánh nhau?"
Tôi đáp: "Có thể là bởi vì một chuyện nào đó đã dẫn đến mâu thuẫn."
Câu trả lời này đúng là mơ hồ, Hầu cảnh quan lại nghiêm túc suy nghĩ, có thể thấy thái độ của anh ta đối với tôi đã thay đổi rất nhiều. Anh ta hỏi: "Cụ thể là gì, anh có ý kiến không?"
Tôi đáp: "Chuyện này nghiệm thi thì không ra được."
Hầu cảnh quan cười lớn một tiếng: "Nói vậy thì, mâu thuẫn giữa hai anh em e là vẫn cần phải đến tận thôn kia để điều tra làm rõ."
Lúc này hai cảnh sát viên đi vào, tay cầm một cái phong bì. Hầu cảnh quan nhận lấy, nói: "Tống cố vấn, đây là những bức ảnh chụp tại hiện trường. Anh có muốn xem qua không?"
Tôi nhận phong bì, mở ra xem. Hiện trường khá bừa bộn, tường và sàn nhà dính đầy máu, đồ đạc trong nhà đổ vỡ ngổn ngang. Thi thể người anh dựa vào khung giường kim loại, còn t.h.i t.h.ể người em nằm ngay lối ra vào. Tôi hỏi: "Căn nhà này là của ai?"
"Là của người anh, Từ Khai Phúc." Hầu cảnh quan đáp lời.
Tôi gật đầu, tiếp tục lật các bức ảnh. Thi thể người phụ nữ nằm dưới đất, hai chân co quắp, hai tay như đang ôm chặt thứ gì đó trước ngực, đôi mắt trợn trừng đến mức con ngươi gần như lồi ra ngoài, lỗ mũi có hai vệt m.á.u đã khô đặc.
Hầu cảnh quan chỉ vào t.h.i t.h.ể người phụ nữ, nói: "Đây là một điểm đáng ngờ lớn của vụ án. Tử trạng của nạn nhân nữ được tìm thấy trong sân rất kỳ lạ. Tôi và các đồng nghiệp đã trao đổi, có người cho rằng cô ấy bị chấn động mạnh ở đầu dẫn đến co giật. Tống cố vấn nghĩ sao về điều này?"
Tôi đáp: "Cứ xem kỹ t.h.i t.h.ể đã."
Tôi trả lại tập ảnh cho Hầu cảnh quan. Đúng lúc này, Tống Tinh Thần cũng vừa quay lại, tôi bảo anh ta đặt những thứ tôi cần lên bàn.
Vết thương chí mạng của nạn nhân nữ rất rõ ràng, nằm chếch về phía trái hộp sọ. Đó là một cú đánh cực mạnh khiến một mảng xương sọ bị lõm vào, da đầu tổn thương nghiêm trọng, vết thương rỉ ra cả m.á.u lẫn dịch não.
Tôi dùng tay đo miệng vết thương, đại khái hình dung được cách hung thủ ra tay. Hung khí có thể là chân ghế vì có hình dáng tương tự, hơn nữa vết thương còn dính đất cát.
Tôi trao đổi điều này với Hầu cảnh quan, dặn anh ta tìm dấu vết ADN của nạn nhân trên chân ghế để lại tại hiện trường. Tôi nhắm mắt, hình dung lại toàn bộ vụ án. Nạn nhân nữ lúc đó hẳn đang quỳ trên mặt đất, hung thủ đứng bên trái cô ấy, hai tay cầm ghế, giáng một cú đập nặng nề. Nạn nhân choáng váng tại chỗ, ngã ngửa ra sau rồi co giật, từ đó tạo ra tử trạng kỳ lạ mà Hầu cảnh quan đã đề cập.
Sau khi đã hình dung được diễn biến, tôi cần tìm hiểu "tại sao". Tại sao nạn nhân lại có tư thế đó? Tại sao cô ấy không hề phòng bị, cam chịu đón nhận một đòn chí mạng từ hung thủ?
Cánh tay phải của nạn nhân nữ có những vết xước, trông giống như bị d.a.o gây ra, nhưng không quá sâu mà lại khá lộn xộn. Thoáng chốc, tôi vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân.
Tôi nhấc cánh tay nạn nhân lên, chú ý thấy một vết xước rất dài. Phản ứng đầu tiên của tôi là cô ấy đã dùng tay không để giằng co con dao. Nhưng nhìn kỹ lại thì không giống lắm, vết xước này có vẻ do bị ép mạnh hơn là bị rạch.
Phần gốc ngón cái cũng có vết trầy nhẹ. Tôi đoán, nạn nhân đã nắm chặt trong tay vật gì đó sắc bén như mảnh kính hay mảnh sành sứ chẳng hạn, cho thấy cô ấy đã cố gắng phản kháng.
Điều đó có nghĩa là hai vấn đề mấu chốt trước đó vẫn chưa được giải đáp, vì vậy tôi quyết định sẽ sử dụng Khởi Thi Thuật.
Bởi vì nạn nhân nữ c.h.ế.t quá đột ngột, cộng thêm sau khi tử vong t.h.i t.h.ể được đặt trong môi trường nhiệt độ cực thấp, vẫn duy trì được độ đàn hồi cơ bắp. Đây là trạng thái lý tưởng để thực hiện Khởi Thi Thuật, đồng thời cũng nhân tiện thỏa mãn cái tính "biến thái" ẩn sâu trong đầu tôi.
Tôi lấy một cây gậy dài từ túi đồ Tinh Thần mang về, buộc dây chun vào hai đầu thành một nút thắt rồi đeo vào hai tay nạn nhân. Hầu cảnh quan khó hiểu hỏi: "Tống cố vấn, đây là chiêu gì lạ vậy? Trông cứ như múa rối gỗ ấy."
Tôi nói: "Phiền anh cầm một bên." Sau đó, tôi gọi một cảnh sát viên khác đến: "Anh cũng cầm một bên, kéo căng dây chun ra, nhưng đừng quá căng... rồi, đúng là như vậy."
Hai người lúng túng giơ cây gậy, vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi yêu cầu họ giữ nguyên tư thế, sau đó dùng kim châm vào vài điểm. Chuẩn bị xong xuôi, tôi nói: "Các vị, hiện tượng sắp xảy ra hoàn toàn có cơ sở khoa học, xin đừng hoảng sợ."
Hầu cảnh quan run bần bật: "Tống cố vấn, anh nói thế lại càng đáng sợ hơn đấy chứ."
Tôi bật cười, chỉ là vô tình chứ không hề có ý hù dọa họ. Tôi liền nói thẳng: " Tôi sẽ khiến t.h.i t.h.ể cử động, lặp lại động tác của cô ấy trước khi chết. Việc này hoàn toàn không liên quan đến ma quỷ hay hiện tượng siêu nhiên, mà chỉ đơn thuần là do điện sinh học trong cơ thể tác động thôi."
"Hả?" Hầu cảnh quan trợn tròn hai mắt: "Cử... cử động á? Tống cố vấn, hay là thôi đi."
"Sợ sao?" Tôi liếc nhìn anh ta một cái.
"Sợ ư? Tôi biết sợ là gì chứ! Chẳng qua là dọa hai người họ một chút thôi." Hầu cảnh quan cố tỏ ra mạnh miệng.
Tôi không dài dòng với anh ta nữa. Tôi bảo Tống Tinh Thần nhấc bả vai nạn nhân lên, kiểm tra rồi châm một kim vào huyệt tương ứng. Ngay sau khi cây kim cuối cùng được đ.â.m vào, t.h.i t.h.ể chợt giật nhẹ một cái.
"Ôi trời!" Một cảnh sát viên kinh hãi kêu lên: "Đội trưởng, xác chết... động đậy!"
"Nói bậy nói bạ gì thế! Chắc chắn là tay cậu run thôi." Hầu cảnh quan biến sắc.
"Không, không phải tôi, thật mà!" Cảnh sát viên hốt hoảng thanh minh.
Tôi trấn an họ một lần nữa: "Đây chỉ là một phương pháp nghiệm thi. Người đã c.h.ế.t rồi, một vật vô tri vô giác thì có khác gì cái bàn, cái ghế đâu?"
Hầu cảnh quan nuốt khan: "Nếu cái bàn mà có hình dáng như vậy, đảm bảo tôi không dám ăn cơm đâu."
Tôi mỉm cười. Xem ra điện sinh học trong cột sống nạn nhân hơi yếu. Vì vậy, tôi lấy nam châm ra, nhẹ nhàng vuốt từ dưới lên trên. Ngay lập tức, cánh tay nạn nhân như co quắp lại, từ từ cử động, dần dần đưa lên.
"Á! Cử... cử động!" Hầu cảnh quan sợ hãi la lớn.
Tôi sợ họ sẽ buông tay, vội vàng bảo Tinh Thần: "Thay người!"
Tôi và Tống Tinh Thần mỗi người một bên đỡ lấy cây gậy. Ba cảnh sát bị dọa sợ hãi lùi sát vào chân tường, đôi mắt trố tròn nhìn chằm chằm. Cánh tay nạn nhân cử động như đang chém, lần lượt đưa về phía trước. Nhìn cánh tay trắng bệch kia, tôi đã hiểu ra.
"Được rồi, thu lại!"
Tôi nhanh chóng thu dọn tất cả mọi thứ. Hầu cảnh quan vẫn chưa hết bàng hoàng, hỏi: "Tống cố vấn, chiêu này là ai đã dạy anh vậy?"
Tôi đáp: "Cái này để sau hẵng giải thích. Vừa rồi anh đã nhìn thấy động tác của nạn nhân rồi chứ?"
"Thấy rồi." Hầu cảnh quan cố gắng diễn tả lại một chút: " Nhưng... đây rốt cuộc là động tác gì?"
Tôi bảo họ lùi lại. Sau đó, tôi nằm xuống đất, bắt chước tư thế của nạn nhân: "Trước khi chết, nạn nhân đã nằm thế này." Tay tôi siết chặt một mảnh thủy tinh vỡ hình tam giác: "Chị ta đã siết một mảnh kính hoặc mảnh sứ sắc nhọn, đ.â.m xuống đất tựa như thế này."
"Anh đang làm gì vậy?" Hầu cảnh quan hỏi.
"Chị ta đang cố g.i.ế.c ai đó," tôi kết luận.
"Cái gì? Ý anh là, nạn nhân đã từng tấn công ai đó? Người này là ai?" Hầu cảnh quan hỏi dồn.
"Trên t.h.i t.h.ể hai nạn nhân trước đó cũng có một số vết thương không đối xứng. Cho nên, người bị nạn nhân đè lên chính là một trong những kẻ sát nhân."
"Một trong những kẻ sát nhân, ý anh là..." Hầu cảnh quan dường như đã hiểu ra.
" Đúng vậy!" Tôi đứng dậy, nhìn quanh mọi người và tuyên bố: "Thực ra hung thủ có hai người!"