Âm Phủ Thần Thám

Chương 580

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Bất chợt, tôi phát hiện trên tay nạn nhân nữ vương một sợi tóc mềm mại, ước chừng chỉ khoảng một gang tay, giống tóc thiếu nữ. Tôi len lén giấu đi.

Hầu cảnh quan cầm ảnh hiện trường lật giở ra xem, đột nhiên thốt lên kinh ngạc: "Quả thật thần kỳ, anh nói không sai chút nào, mau nhìn chỗ này!"

Ở một góc phòng quả nhiên có mảnh vụn đĩa sứ, còn dính máu. Nhân viên hiện trường mặc dù cũng đã ghi nhận trong sổ, nhưng họ không coi đây là chi tiết quan trọng.

"Trên đó có ADN của hung thủ, đúng không Tống cố vấn?" Hầu cảnh quan hưng phấn kêu lớn.

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi khó chịu không nói thành lời. Người bị nạn nhân đè xuống đâm, rất có thể là Sở Yên.

Sở Yên lần này lại sử dụng thủ đoạn tương tự, để bạn mình làm mồi nhử. Cô bé dùng vẻ xinh đẹp và sự giảo hoạt của mình để kích động mâu thuẫn giữa hai anh em. Đàn ông trước mặt phụ nữ đẹp, chỉ số IQ sẽ về 0, nhất là trước mặt một cô gái mà chưa ai vượt qua được cám dỗ như thế này.

Kế hoạch của cô bé đã rất thành công. Người anh đánh gục người em, sau đó bước tới bên giường định ôm Sở Yên. Nào ngờ, anh ta bị cô bé cắt vào cổ. Khi người anh ngửa ra sau né tránh, cô bé lại cắt thêm một nhát nữa. Người anh đập đầu vào thành giường và chết.

Sở Yên nhảy xuống, một nhát d.a.o đ.â.m vào cổ người em đang nằm trên đất, đưa hắn ta vào cõi chết.

Thế nhưng, cô bé hoàn toàn không ngờ tới, vừa bước ra khỏi cửa thì Sở Yên bị người vợ ghen tuông của nạn nhân tập kích. Hiển nhiên, cô bé không phải đối thủ của bà ta. Người vợ cả đè Sở Yên xuống đất, tay cầm mảnh sứ đ.ấ.m liên tiếp. Tôi nghĩ vết thương sẽ ở cánh tay hoặc trên bả vai.

Đúng lúc Sở Yên sắp bị g.i.ế.c thì người bạn kia đến kịp, cầm chiếc ghế giáng một đòn mạnh vào đầu bà ta, cứu được cô bé.

Đây là dựa trên những thông tin hiện có mà tôi dựng lại hiện trường vụ án. Dĩ nhiên, tôi đã kể cho Hầu cảnh quan một phiên bản khác, lược bỏ một số chi tiết. Nguyên tắc của tôi là không lừa dối anh ấy, nhưng không thể để anh ấy bắt được Sở Yên trước tôi.

Trong mắt người ngoài, Sở Yên là một kẻ điên, một tội phạm g.i.ế.c người, một ác ma. Nhưng tôi thì biết, trái tim cô bé còn thuần khiết hơn cả kim cương. Tôi đã âm thầm quyết định, trước khi Sở Yên chết, tuyệt đối không để cô bé bị bắt!

Giống như ông nội năm xưa, tôi sẽ bảo vệ chính nghĩa bên ngoài khuôn khổ pháp luật.

Nghe tôi tả lại vụ án, Hầu cảnh quan rất cảm kích: "Cái gì mà chuyên gia pháp y thành phố, tôi khỏi cần mời nữa. Tống cố vấn, anh đúng là người tài không lộ mặt. Anh lợi hại như vậy sao không chính thức gia nhập đội ngũ công an?"

Tôi không muốn giải thích nhiều, đáp: " Tôi làm cố vấn cũng tốt mà. Phải rồi, Hầu cảnh quan, lát nữa anh phải xuống hiện trường à?"

"Đi, nhất định phải đi chứ." Hầu cảnh quan gật đầu.

" Tôi cũng muốn đi cùng xem sao." Tôi đề nghị.

Hầu cảnh quan vỗ vai tôi, cười lớn: "Không thành vấn đề, tôi mong anh đi còn chẳng hết ấy chứ. Ai da, cũng hơn 1 giờ rồi, tôi mời anh ăn cơm. Cơm nước xong chúng ta sẽ xuống hiện trường."

Kỳ thật tôi cũng đói cồn cào rồi. Thấy Tống Tinh Thần không có ý kiến gì, tôi liền gật đầu.

Ra ngoài, tôi gọi điện cho Quang trọc hỏi thăm nhưng không thấy anh ấy nghe máy. Tôi bèn nhắn cho anh ấy một tin, nói khi đọc được thì liên lạc với tôi.

Vụ án có tiến triển, tâm trạng Hầu cảnh quan rất vui vẻ. Dọc đường đi anh ấy vừa nói vừa cười, nói rằng trên đời chưa từng phục ai, chỉ phục mình tôi. Anh ấy còn bảo tôi dành thời gian rảnh kể cho anh ta nghe những phương pháp phá án thần kỳ.

Chợt Tống Tinh Thần huých nhẹ tôi, nhỏ giọng nhắc nhở: "Có kẻ theo dõi!"

Vừa quay đầu lại nhìn thì thấy khúc cua ngay chỗ cột điện, có ba bốn cái đầu vội vã rụt về. Nhìn cũng biết là bọn chúng không có ý đồ tốt lành. Tôi nói với Tinh Thần: " Tôi không muốn đoán thân phận chúng, cũng lười chơi trò mèo vờn chuột, cứ trực tiếp một chút đi!"

Tống Tinh Thần gật đầu nhếch mép: " Tôi sẽ cố không làm chúng tàn tật."

Vừa nói, cậu ấy vừa sải bước về phía trước. Hầu cảnh quan hỏi cậu ấy đi đâu, tôi đáp là đi vệ sinh. Tống Tinh Thần bước đến một con hẻm, đi vòng ra phía sau mấy tên kia. Bọn chúng còn đang mải mê quan sát tôi thì đột nhiên bị đánh từ phía sau. Chỉ nghe mấy tiếng động mạnh vang lên trong hẻm, sau đó từng tên bị ném ra ngoài không thương tiếc.

Hầu cảnh quan giật mình: "Có chuyện gì vậy? Mau qua xem một chút!"

Tiến lên nhìn, đám người kia đang rên rỉ quằn quại trên đất, người rơi ra mấy con d.a.o găm, móng hổ. Hầu cảnh quan quát hỏi chúng định làm gì. Để ý thấy có một tên cứ nhìn mình chằm chằm, tôi tới hỏi: "Cậu biết tôi?"

"Không, không, không biết!" Hắn cố che giấu.

Tôi nói với Hầu cảnh quan: "Giúp tôi một chuyện, hình như bọn chúng nhắm vào tôi. Có thể tạm giữ lại được không?"

"Được chứ!" Hầu cảnh quan sảng khoái đồng ý: "Tàng trữ hung khí đã đủ cho chúng về đồn uống trà... Có điều Tống cố vấn, sao đột nhiên chúng lại bị đánh bay ra ngoài? Anh sử dụng ma thuật gì à?"

Tôi cười nói: "Chắc là giẫm phải vỏ chuối thôi."

Hầu cảnh sát tra tay còng bốn tên côn đồ. Tôi để ý thấy điện thoại của tên vừa bị tôi hỏi rung lên. Tiện tay rút ra, trên màn hình hiện một tin nhắn: "Đã xử lý xong tên đầu trọc, bên đó mấy người thế nào rồi?"

Đầu tôi ong lên, liền nắm lấy tay tên côn đồ đó, dùng vân tay hắn mở khóa WeChat. Trong nhóm chat của hắn, một đoạn hội thoại dài hiện ra, hầu hết đều liên quan đến hành tung của chúng tôi.

Khi tôi lướt lên trên cùng, một bức ảnh đập vào mắt: ảnh tôi, Quang Trọc và Tinh Thần. Người gửi tin nhắn nói: "Anh em ơi, có một phi vụ ngon đây, người ta bỏ rất nhiều tiền muốn chúng ta g.i.ế.c ba tên này. Nhớ làm cho sạch sẽ một chút."

Tôi nghiến răng ken két, không còn tâm trí đâu mà giải thích gì thêm, lập tức gọi điện cho Tống Tinh Thần, dặn cậu ấy theo tôi đi tìm Quang Trọc ngay.

Tôi vừa chạy vừa tìm kiếm các hiệu thuốc khắp huyện. Chỉ lát sau đã gặp Tinh Thần ở một con ngõ nhỏ. Cậu ấy vừa hỏi tôi chuyện gì, tôi đã vội vàng nói: "Khả năng Quang Trọc gặp chuyện rồi!"

Tống Tinh Thần hơi giật mình, đáp: "Quang Trọc cũng nhanh trí lắm, chắc không sao đâu."

Sau khi ghé liền ba, bốn hiệu thuốc, cuối cùng chúng tôi cũng tới một phòng khám. Bên trong trông như vừa xảy ra một trận ẩu đả: kệ thuốc gãy đổ, quầy bị đập phá tan tành, thuốc men rơi vương vãi khắp sàn, còn vương lại mấy vệt máu. Tôi vội hỏi một nhân viên đang thu dọn: "Có thấy một người đàn ông đầu trọc, đeo dây chuyền vàng lớn, mặc áo khoác da, nói giọng miền Đông Bắc không?"

Nhân viên đang cặm cụi thu dọn quầy thuốc bỗng ngẩng đầu lên, gắt gỏng đáp: "Có chứ!"

Sau đó, một nhân viên mặc đồng phục tổ trưởng đến gần, kể cho chúng tôi nghe. Khoảng một tiếng trước, Quang Trọc có ghé đây hỏi thăm về một cô gái. Nhân viên làm việc nói không thấy, Quang Trọc liền bỏ đi. Nhưng chỉ vài phút sau, anh ta lại quay lại, trông như bị ai đó theo dõi, lén nấp sau kệ thuốc, dáo dác ngó nghiêng ra bên ngoài.

Ngay sau đó, một đám côn đồ xông vào, tay lăm lăm d.a.o phay, gậy sắt. Tổ trưởng vội vàng van xin họ đừng gây chuyện ở đây. Nhưng đám người kia chẳng thèm đếm xỉa, chỉ thẳng vào tên đầu trọc đang nấp sau kệ thuốc, gào lên: "Chính là hắn!"

Hai bên lập tức xô xát. Quang Trọc nhanh trí chạy vòng qua kệ thuốc, chống trả quyết liệt với chúng. Những vỉ thuốc rơi vãi khắp sàn đều là do anh ta ném ra để cản chân. Một mình anh ta dùng chiêu "giương đông kích tây, chỉ nam đánh bắc" mà hạ gục không ít tên. Nhưng dù sao đi nữa, song quyền khó địch tứ thủ, cuối cùng anh ta vẫn bị dính một nhát dao, ôm bụng bỏ chạy thục mạng. Đám côn đồ kia cũng lập tức xông ra ngoài đuổi theo.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 580