Tôi cảm ơn tổ trưởng. Đang định rời đi thì anh ta vội giang hai tay ra cản lại: "Hai người cũng đi luôn à? Vậy ai sẽ đền bù thiệt hại đây? Không được! Nếu là bạn của cái anh đầu trọc kia, thì phải đền tiền!"
Tôi rút thẻ ngành ra, nói mình là cảnh sát, trấn an rằng lát nữa nhất định sẽ quay lại bồi thường. Nếu anh ta không yên tâm, tôi có thể để lại số điện thoại.
" Tôi không yên tâm! Anh cứ để lại số điện thoại đi," tổ trưởng vẫn khăng khăng.
Tôi chỉ biết cười khổ. Quả nhiên anh ta rất cẩn trọng, chẳng thể làm gì khác hơn là để lại số điện thoại của mình. Sau khi ra ngoài, chúng tôi hỏi thăm các cửa tiệm ven đường. Với đặc điểm dễ nhận dạng của Quang Trọc, việc dò hỏi cũng khá dễ dàng.
Sau đó, chúng tôi tìm tới những con hẻm thông nhau chằng chịt. Dưới đất vương vãi những vệt m.á.u và dấu giày. Trong lòng tôi chỉ sợ sẽ nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Quang Trọc.
Cả hai chúng tôi đang đi sâu vào trong thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói tục tằn vang lên: "Không nói hả? Tao sẽ cho lông mày của mày bay biến!"
Theo sau là tiếng la hét thảm thiết của một người đàn ông. Tôi và Tinh Thần vừa mừng vừa lo, liền xông lên phía trước. Chúng tôi thấy Quang Trọc đang đứng giữa một bãi đất trống được quây kín bởi đống vật liệu xây dựng, tay cầm bật lửa, đang tra tấn một tên côn đồ. Hắn đã đốt trụi lông mày của tên kia, trông vô cùng buồn cười.
Quần áo trên người Quang Trọc rách toạc mấy chỗ, đầu và n.g.ự.c chảy m.á.u rươm rướm, không rõ có bị thương nặng hay không. Mấy tên côn đồ khác thì ngã lăn lóc bên cạnh, quằn quại rên rỉ. Có vẻ chúng cũng bị thương, nhưng nhìn qua thì không quá nghiêm trọng.
Thấy chúng tôi đến, Quang Trọc vừa mừng vừa sợ, vội reo lên: "Tống ca! Sao đại ca lại tìm được đến tận đây? Vừa rồi đại ca không chứng kiến, đệ một mình cân mười mấy tên đấy!"
"Nhân viên hiệu thuốc nói cho tôi biết." Tôi vỗ vỗ bụng anh ta, nghi hoặc hỏi: "Cậu không bị đ.â.m à?"
Quang Trọc cười phá lên, khoe khoang: "Đệ diễn đấy! Nếu không, bọn chúng sẽ không buông lỏng cảnh giác đâu. Từng tên đều bị đệ xử lý gọn gàng hết. Đây chính là kinh nghiệm giang hồ đó. Tống ca, đệ không hề bốc phét đâu nhé, chứ nói về đánh lộn, đám này phải gọi đệ bằng cụ tổ! Mười sáu tuổi đệ đã xông pha giang hồ, đánh nhau hơn trăm trận, từng sống mái hạ gục mười bốn thằng, một năm..."
"Được rồi, được rồi!" Tôi cắt đứt mạch ba hoa của anh ta, đoạn rút chiếc điện thoại vừa thu được ra, kể nhanh về chuyện chúng tôi đang gặp phải: " Tôi đọc được tin này nên mới tức tốc chạy tới, khiến tôi lo lắng cho cậu một phen."
Quang Trọc nhìn màn hình một hồi, sau đó giận dữ vả vào mặt tên côn đồ đang nằm bệt, mỗi khi nói một chữ lại giáng thêm một cái tát: "Bọn mày đúng là đám bốc phét không biết trời đất! Thế này mà gọi là xử tao hả?"
Tôi lạnh lùng hỏi: "Ai phái bọn mày tới?"
Không ngờ tên côn đồ này rất ngang bướng, cắn răng không chịu khai. Tôi đang định dùng Minh Vương Chi Đồng thì Tinh Thần đột ngột ngăn lại: "Tiểu thiếu gia, để tôi!"
"Cậu cũng đừng..." Tôi định nói cậu ấy đừng quá tay, nhưng chưa kịp dứt lời thì...
Chưa nói hết câu, Tống Tinh Thần đã đột ngột rút d.a.o găm ra, cắm phập xuống đất ngay trước mặt tên côn đồ. Quang Trọc bị dọa kêu lên "má ơi!", vội vàng lùi hẳn về phía sau. Tôi cứ tưởng cậu ấy đã chặt đứt tay tên côn đồ đó rồi, thì ra là chỉ cắm con d.a.o sắc lạnh giữa kẽ tay hắn.
Tên côn đồ sợ đến run cầm cập, đang định rút tay về thì bị Tinh Thần giẫm chặt. Cậu ấy rút d.a.o ra, hằm hè nói: "Dao tiếp theo, tôi sẽ nhắm mắt lại đấy!" Sau đó, cậu ấy thật sự nhắm mắt lại, làm động tác giơ dao.
" Tôi nói! Tôi nói!" Tên côn đồ lập tức hoảng sợ khai ra: "Là Mao Tứ sai khiến!"
"Ai?" Tôi không thể tin nổi. Mao Tứ vẫn còn đang bị giữ trong đồn công an Chu Khẩu cơ mà?
Thì ra đám côn đồ này là một băng nhóm nhỏ ở địa phương. Sáng nay, chúng nhận được điện thoại của Mao Tứ, dặn bọn chúng phải g.i.ế.c ba người chúng tôi. Nếu đả thương thì nhận 50 ngàn, còn g.i.ế.c c.h.ế.t thì được 100 ngàn. Nghe xong, Quang Trọc cười khẩy: "Một trăm ngàn à? Đùa đấy hả? Vài ba đồng lẻ này cũng chỉ có thể thuê đám rác rưởi như bọn mày thôi!"
Tôi cũng cảm thấy đám sát thủ này tay nghề và cấp bậc không cao. Dù sao thì Tống Dương tôi cũng từng bị treo giải thưởng lên đến 10 triệu tệ, quả nhiên đúng là "trọng thưởng tất có dũng sĩ".
Tống Tinh Thần hỏi tôi nên giải quyết đám này thế nào, tôi bảo cứ để Hầu cảnh quan bắt giữ họ đi. Quang Trọc liền chen miệng vào: "Tống ca, đám này cứ để đệ giải quyết được không?"
Tôi gật đầu: "Được!"
Quang Trọc gằn giọng với bọn chúng: "Các ngươi cút mau! Đừng để ta nhìn thấy lần nữa!"
Đám côn đồ liên tục cảm ơn rối rít. Quả nhiên, đối với người trong giới giang hồ, đáng sợ nhất chính là bị tống vào tù. Cùng là người trong ngành, Quang Trọc hiểu rõ đạo lý này.
Rời khỏi con hẻm, tôi gọi điện về đồn công an Chu Khẩu, hỏi xem Mao Tứ đã được thả chưa. Cảnh sát bên kia bất đắc dĩ xác nhận là đúng, sáng nay hắn ta đã được luật sư bảo lãnh ra ngoài. Cúp máy, ba người chúng tôi cùng nhau phân tích một chút. Đây đơn thuần là g.i.ế.c người để trả thù ư? Tôi nghĩ không hẳn. Còn một điều đáng ngờ nữa là tại sao Mao Tứ biết chúng tôi tới đây?
Tôi mơ hồ có một cảm giác rằng nơi này đang bị bao phủ bởi một tấm lưới vô hình, chính là tập đoàn buôn người mà không nơi nào không có mặt kia.
Tôi lôi sợi tóc đã cất đi ra nói: "À phải, đây có thể là tóc của Sở Yên."
Quang Trọc lập tức kích động nhận lấy, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm: "Tống ca, đại ca tìm được cô bé rồi sao?"
Tôi lắc đầu: "Lại là thảm án thảm sát cả nhà, có vẻ liên quan đến tập đoàn buôn người. Tôi cảm giác tập đoàn này bắt đầu coi Sở Yên như cái gai trong mắt rồi, nên đang lên kế hoạch đối phó cô ấy. Ngay cả ba người chúng ta cũng bị liên lụy. Một mặt, cảnh sát cũng đang truy lùng ráo riết, may mắn là hai huyện Chu Khẩu và Khai Bình vẫn chưa điều tra ra. Tôi sẽ cố gắng giấu đi một vài manh mối để làm chậm tiến độ điều tra của cảnh sát. Tóm lại, việc cấp bách bây giờ là phải tìm ra Sở Yên."
Quang Trọc đỏ hoe mắt: "Tống ca, đại ca vì đệ mà tính toán, đệ không biết phải cảm ơn ca thế nào."
Tôi vốn định nói đây không phải chuyện của riêng hắn, nhưng lời đến miệng lại nuốt vào. Gần đây liên tiếp xảy ra mấy vụ g.i.ế.c người, đều khiến tôi suy nghĩ sâu sắc về bản chất của chính nghĩa và tà ác. Chẳng hạn như vụ g.i.ế.c người đầu tiên, hung thủ dùng cách g.i.ế.c người để cứu những người tự sát, rất khó phân định là đúng hay sai. Hành động điên cuồng của Sở Yên cũng thế. Tôi không có tư cách phán xét đúng sai, tôi chỉ là nhìn từ góc độ cá nhân, không muốn Sở Yên c.h.ế.t trong tay kẻ xấu. Tôi thực sự hy vọng cô bé có thể c.h.ế.t già.
Chúng tôi quay về hiệu thuốc bồi thường một khoản tiền nhỏ. Thật may số thuốc bị rơi vãi không phải thuốc dạng lỏng, gom lại vẫn có thể bán được, cho nên chỉ phải đền vài ngàn tệ tiền sửa chữa đồ đạc. Sau đó Quang Trọc mua một bộ quần áo mới để thay, rồi cùng chúng tôi quay về chỗ Hầu cảnh quan, người đã nhắn giục vài lần qua điện thoại.
Tôi lại phải dặn dò Quang Trọc thêm lần nữa: "Lát nữa xuống nông thôn điều tra án, vụ này đến tám, chín mươi phần trăm là có liên quan đến Sở Yên, đừng có mà ăn nói lung tung."
Trông thấy Quang Trọc, Hầu cảnh quan bị cái vẻ ngoài của hắn làm cho d.a.o động. Tôi lại phải lấy cớ nằm vùng ra lừa anh ta. Hầu cảnh quan miễn cưỡng chấp nhận. Ăn cơm xong, chúng tôi lên xe đi xuống Long Cương.
Khi vừa đến cổng làng, có một đám người đang vây quanh một hố phân, lố nhố nhìn, chặn kín cả lối đi. Hầu cảnh quan thò đầu ra hỏi: "Bà con, đang xem gì đấy?"
"Bọn tôi xem người chết!"