Hầu cảnh quan giật mình: "Vậy mà hai lần tôi đến đây điều tra, các thôn dân đều không hé răng nửa lời."
"Những chuyện khuất tất trong thôn không thể truyền ra ngoài, chứng tỏ có thể người phụ nữ này là bị lừa gạt bán. Phải rồi, Từ Khai Nghĩa năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Tôi hỏi.
"Hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi... À, tôi nhớ ra rồi. Mấy năm trước tôi xuống nông thôn làm việc, nhìn thấy nhà Từ gia đốt pháo, hỏi chuyện gì thì Từ Khai Phúc nói khánh thành mộ phần cho cha mình. Thì ra tôi đã bị lừa, đó là em trai anh ta kết hôn." Hầu cảnh quan chợt hiểu ra.
Quang Trọc đột nhiên nói: "Anh Tống, lúc nãy đi tiểu, em có phát hiện dưới gốc cây có thứ gì đó trắng xóa, không biết có phải là xương không. Mấy anh có muốn xem thử không?"
Tôi trách: "Sao cậu không nói sớm?"
Quang trọc cười gượng gạo: "Dính nước tiểu của đệ, nồng nặc mùi khai, đệ ngại không dám nói."
Chúng tôi đi ra bên ngoài, quan sát gốc cây, quả nhiên có xương. Từ độ lớn thì có thể là của trẻ sơ sinh, tôi bảo Hầu cảnh quan bắc vòi nước ra đây, sau đó nói với Quang trọc: "Cậu bị nóng trong, bớt uống bia rượu lại đi."
Quang trọc cười tinh quái: "Tống ca đã có lời, sau này đệ nhất định sẽ chú ý!"
Hầu cảnh quan đưa vòi nước cho tôi, tôi từ từ dội bỏ lớp đất xung quanh, lấy tay phủi đi rồi nhặt mấy mẩu xương trẻ sơ sinh lên. Phần thóp xương sọ còn chưa liền, hẳn là mới sinh, bởi vì quá nhỏ nên tôi cũng không biết là trẻ nam hay nữ.
Tôi lấy một mảnh xương sườn, đánh giá mặt đất, nói: "Chắc được chôn cỡ 2 năm rồi."
Hầu cảnh quan thốt lên: "Không sai, trùng khớp với việc Từ Khai Nghĩa kết hôn ba năm trước."
Tôi tái hiện lại suy đoán, Từ Khai Nghĩa ba năm trước hẳn là đã mua một cô gái, sau đó sinh con, có lẽ là con gái hoặc yểu mệnh qua đời, người phụ nữ kia hóa điên, liền bị nhốt trong chuồng trâu.
Từ Khai Nghĩa lại tiếp tục mua một cô gái khác, không ngờ lại rước họa vào thân. Sở Yên đã hai lần ra tay, mục đích của cô bé rất rõ ràng, chỉ là để cứu người. Tôi không khỏi suy nghĩ, phải chăng cô bé đang tìm kiếm một ai đó?
Chúng tôi tìm trưởng thôn để hỏi, ban đầu ông ta còn giấu giếm, sau đó bị tôi dọa dẫm mới nói thật, quả nhiên đúng như tôi dự đoán.
Kết thúc một vòng điều tra đã là 4 giờ chiều, Hầu cảnh quan định quay về mời chúng tôi bữa cơm, tôi nói: "Không cần đâu, chúng tôi còn chuyện khác phải làm."
Hầu cảnh quan nói: "Phải rồi, các anh đến đây công tác, là có nhiệm vụ gì đặc biệt sao?"
Tôi nói sơ qua tình hình, nhờ anh ta giúp một chuyện nhỏ, bảo cấp dưới đi trích xuất toàn bộ camera ở bến xe sáng ngày 27 tháng 10, khoảng 9 giờ. Hầu cảnh quan vui vẻ chấp thuận.
Về tới huyện thành, tôi mệt rã rời, chỉ muốn ăn chút đồ ngọt, liền tìm một tiệm fast food, gọi một phần kem tươi.
Quang trọc đi dò hỏi các tiệm thuốc chẳng thu được tin tức gì, chúng tôi đuổi theo Sở Yên mấy ngày, cứ tưởng đã chạm tới nơi cô bé đang ẩn náu, nhưng lại luôn chậm một nhịp, điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng chán nản.
Thấy tôi chau mày, Quang trọc nói: "Tống ca, anh cũng đừng quá tự trách mình, tìm được hay không còn tùy duyên thôi mà."
Tôi giận quá hóa cười: " Tôi đi tìm cho cậu, cậu lại nói là tùy duyên, rốt cuộc cậu muốn tìm hay không?"
"Ai ai, không phải ý đệ như vậy, có thể tìm ra đương nhiên là tốt..." Quang trọc nhất thời nghẹn lời, cậu ấy cũng có tâm trạng giống tôi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Ăn xong, tôi dự định về nhà nghỉ ngủ một giấc, mấy hôm nay thiếu ngủ trầm trọng, đầu óc cứ choáng váng. Lúc này trời đã tối, chúng tôi không đặt trước nhà nghỉ ở đây, liền tìm thẳng trên bản đồ một nhà nghỉ gần nhất, rồi đi tới.
Quang trọc đề nghị: "Tống ca, thấy anh dáng vẻ mệt mỏi, hay là tối nay tìm em gái nào thư giãn chút đi."
Tôi cau mày: "Nói bậy bạ gì vậy?"
Quang trọc xua tay lia lịa: "Không phải là ý đó, đệ nói là tìm chỗ massage lành mạnh, đ.ấ.m bóp, giác hơi cho thư giãn, anh có muốn đi không?"
Tôi lắc đầu: " Tôi không có thói quen bị người khác sờ mó."
Quang trọc nói: "Vậy để tiểu đệ đ.ấ.m bóp cho đại ca!" Vừa nói vừa xông tới định bóp vai tôi, tôi bật cười: "Cút cút cút."
Đột nhiên Tống Tinh Thần dừng bước, quay đầu nhìn thẳng ra phía sau, tôi hỏi anh ấy sao vậy, Tống Tinh Thần quay lại, nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, hình như chúng ta lại bị theo dõi."
"Ai?" Tôi hỏi.
"Đối phương khá cẩn thận, thay người nhiều lần,... tôi chỉ mong là mình ảo giác." Tống Tinh Thần lạnh lùng nói.
Tôi đột nhiên có một ý nghĩ đáng sợ, tập đoàn buôn người cũng đang tìm kiếm Sở Yên, bọn họ thế lực đông đảo, đương nhiên thủ đoạn cũng đa dạng, hẳn sẽ cử một nhóm theo dõi sát sao chúng tôi, tìm hiểu mọi chuyện.
Tống Tinh Thần nhỏ giọng nói: "Khúc cua phía trước có một nhà nghỉ, hai người vào trước đi, tôi nhân cơ hội vòng ra phía sau những kẻ này, điều tra xem ai đứng đằng sau chúng."
Tôi gật đầu: "Tra được thì nói cho tôi."
Chúng tôi quẹo vào khúc cua, Tống Tinh Thần nhanh chóng áp sát vào tường, khẽ khàng lẩn vào bóng đêm. Tôi và Quang trọc vào đại sảnh nhà nghỉ, sau đó tôi nhìn thẳng ra cửa, quả nhiên có một thanh niên đội mũ lưỡi trai đang quét mắt nhìn quanh quất vào trong, bắt gặp ánh mắt tôi, hắn lập tức quay đầu rời đi.
Thuê phòng xong, tôi chờ đợi trong lo lắng, hơn 8 giờ, Tống Tinh Thần gửi tới một địa chỉ, tôi gọi Quang trọc, đi xuống dưới. Đường chẳng có đèn, tối mịt, Quang trọc cứ than vãn, định lấy điện thoại ra chiếu sáng, tôi vội bảo đừng, cứ nắm chặt vạt áo tôi mà theo.
Đi một hồi trong bóng tối, chúng tôi tới nơi, là một khu nhà cao tầng đang phá dỡ ở vùng ngoại ô huyện thành, Quang trọc kêu ca: "Mẹ ơi quá tối, giơ tay không thấy được 5 ngón."
"Suỵt" tôi cố ra hiệu cho cậu ấy đừng mở miệng, sau đó túm c.h.ặ.t t.a.y cậu ấy, trước mắt không phải lúc so đo tiểu tiết.
Quang trọc nhỏ giọng hỏi: "Tống ca, anh nhìn thấy thật à? Đệ thì như mù mất rồi."
"Yên tâm, tôi nhìn rất rõ." Tôi đáp.
"Mắt anh làm sao mà hay vậy?"
"Ăn nhiều cà rốt!"
Bóng đêm mang lại cho tôi một cảm giác an toàn rất lớn, chúng tôi leo lên tầng 2, trông thấy Tống Tinh Thần đang đứng ở một góc có tia sáng lọt ra, anh ra hiệu, ý rằng có người bên trong.
Căng tai lắng nghe, quả nhiên có người trong đó đang nói chuyện, căn phòng đó vốn là một phòng làm việc.
Lúc tới gần, không chỉ có tiếng nói chuyện, mà còn có tiếng phụ nữ khóc lóc, một giọng đàn ông khàn khàn vang lên: "Khóc cái gì mà khóc! Đừng tỏ ra ngây thơ với lão đây, dù gì thì sớm muộn gì mấy cô cũng bị đàn ông lợi dụng thôi."
Một gã khác, giọng nói lắp bắp, xen vào: "Ngu...Ngu ca, chán muốn c.h.ế.t rồi, thưởng...thưởng cho anh em...một món...ngon đi!"
"Biến đi, thằng c.h.ế.t dẫm! Lão đại đã dặn đi dặn lại là không được động vào hàng hóa. Mày mà dám động, mạng chúng ta đừng hòng giữ được!"
"Có... có cần nghiêm trọng như...như vậy không?"
"Bớt nói nhảm đi! Số hàng này lão đại phải giao cho người ta. Nghe lão đại nói, khách hàng lai lịch không nhỏ, tuyệt đối không thể đắc tội đâu."
"Ai...ai vậy? Chẳng lẽ...là...quan lớn sao?"
"Tao mà biết!"
"Haiz, thật vô...vô...vị quá! Kêu con bé này...thổi kèn cho đệ đi!"
"Coi chừng nó cắt phăng của mày đó!" Dứt lời, cả bọn phá lên cười.