Tống Tinh Thần thì thầm vào tai tôi, nói rằng tên cà lăm kia là một trong số những kẻ theo dõi chúng tôi, và Ngu ca có vẻ là cấp trên của gã. Tôi liếc qua khe cửa nhìn vào bên trong. Một vài thiếu nữ đang ngồi bệt dưới đất, hai tay bị trói chặt, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, sắc mặt tiều tụy đến đáng thương. Hai tên buôn người ngồi trên một tấm ván kê sơ sài bên cạnh cái bàn gỗ cũ kỹ, trên bàn là vài đĩa đậu phộng, khoai lang, chén nước tương và mấy lon bia. Chúng đã uống đến mức mặt mày đỏ gay.
Xem ra đây là những thành phần cốt cán của băng nhóm buôn người. Bọn chúng đang bàn bạc mấy chuyện quan trọng. Tên Ngu ca lên tiếng: "Cà lăm, tuần này có mấy khách hàng hủy đơn, hại tao tổn thất mất mấy trăm ngàn rồi."
"Là tại...tại sao vậy?" Cà lăm hỏi.
"Hừ, mày không biết à? Có kẻ đang làm loạn ở địa bàn của tao, chuyên đi g.i.ế.c những gia đình đã mua 'hàng'. Đám nhà quê đó lá gan bé tí, sợ c.h.ế.t nên hủy đơn hết, haiz, thật đáng ghét!" Ngu ca bực dọc nói.
"Ăn...ăn no...rỗi...rỗi việc!" Tên cà lăm nói.
"Không, đây rõ ràng là có kẻ đứng sau giật dây, muốn hãm hại chúng ta! Có điều con bé đó miệng rất cứng, nhất định không chịu nói kẻ đứng sau là ai." Ngu ca gằn giọng mắng.
Nghe đến đây, lòng tôi bỗng thắt lại. Cùng lúc đó, tôi cảm thấy bàn tay Quang trọc đang đè lên vai tôi siết chặt hơn nữa. Tôi hết sức ra hiệu cho anh đừng gây ra tiếng động nào. Trong bóng tối, đôi mắt Quang trọc tóe lửa, anh nghiến răng ken két, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa.
Bên trong, giọng tên cà lăm lại vang lên: "Ngu ca, bắt...bắt được...một...một con bé sao?"
"Tối qua, bọn tao bắt được ở vịnh Thủy Long. Tao đã bảo mấy thằng em tra tấn nó, trói lại đánh đập, dùng kim châm chọc, nhưng chẳng ăn thua gì. Con bé đó rất cứng đầu, hơn nữa còn rất quái dị, dù bị đánh thế nào cũng nhìn bọn tao mà cười. Thằng Hổ ca bị nó chọc tức, túm tóc giật mạnh một phát, đứt luôn cả mảng tóc. May mà có Phát ca, thằng đó chuyên hành hạ người khác, đã nghĩ ra một chiêu, mày tuyệt đối không thể ngờ được đâu. Đó là nhét một bóng đèn huỳnh quang vào chỗ riêng tư của con bé, sau đó đạp mạnh vào bụng. Bóng đèn vỡ tan, m.á.u tươi chảy ồ ạt, đến lúc đó con bé mới gục ngã hoàn toàn."
"Ha ha, bàn về hành...hành hạ người...ai có thể so...sánh với Phát ca chứ!" Tên cà lăm hùa theo, cười phá.
"Dcm lũ chó chết, tao g.i.ế.c hết chúng mày!" Một tiếng gầm vang lên bên tai tôi. Quang trọc đột ngột đá văng cánh cửa. Hai tên buôn người giật mình, hoảng sợ tột độ. Quang trọc xông thẳng vào, đạp ngã Ngu ca. Hắn ta bay ngược ra sau cả mét, lưng va mạnh vào tường. Tên cà lăm rút ra một con dao, lao tới tấn công Quang trọc. Quang trọc né người, chớp nhoáng chộp lấy tay gã, rồi húc thẳng hai cú vào mặt. Tôi có thể nghe rõ tiếng sống mũi gãy rắc. Tên cà lăm mặt đầy máu, hoảng loạn run rẩy.
Trán Quang trọc rướm m.á.u tươi, anh nghiến chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng, trông còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
"Để hắn sống!" Tôi vội kêu lên.
Quang trọc vung tay giật lấy con d.a.o từ tay tên cà lăm, túm chặt cổ áo gã, nói như gầm: "Đại ca yên tâm, đệ không để chúng c.h.ế.t đâu, đệ muốn chúng sống không bằng chết!" Ngay sau đó, anh tung một cú đá thẳng vào hạ bộ của tên cà lăm. Gã ngã khuỵu xuống đất, ôm chặt hạ bộ, không ngừng lăn lộn vì đau đớn tột cùng.
Mặc dù hành động của Quang trọc đã phá hỏng kế hoạch ban đầu, nhưng tôi cũng đành hiểu cho anh. Vừa nghe những lời độc ác đó, đến cả tôi cũng khó mà giữ được bình tĩnh.
Thấy chúng tôi xông vào, mấy cô gái bị trói thắt đều hoảng sợ tột độ. Tôi vội trấn an họ, đồng thời rút thẻ cảnh sát ra, nói: "Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát, đến để giải cứu các cô."
Vừa nghe thấy hai chữ "cảnh sát", các cô gái liền òa khóc nức nở. Lúc này Tống Tinh Thần bước ra từ một căn phòng khác, thì ra anh đã nhanh chóng kiểm tra một lượt các phòng xung quanh để đề phòng có mai phục. Quả nhiên, Tống Tinh Thần luôn cẩn trọng như vậy.
Tôi bảo Tống Tinh Thần cởi trói cho mấy cô gái, sau đó đi về phía Ngu ca. Gã bị một cú đá của Quang trọc khiến nội tạng tổn thương nghiêm trọng, miệng trào ra hai dòng m.á.u tươi rỉ. Gã run rẩy hỏi: "Sao các anh tìm được chỗ này?"
Quang trọc xông tới, gầm lên như sấm: "Con bé kia đâu, nói mau! Không thì tao phế mày!"
Ngu ca ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn cứng miệng không chịu khai. Quang trọc xốc gã lên, con d.a.o trong tay anh định chọc thẳng vào người gã. Tôi lập tức ngăn anh lại. Quang trọc gằn giọng: "Đại ca, để đệ phế bỏ thứ dơ bẩn đó của nó trước đã."
"Đừng nóng, tôi có cách riêng để trừng trị gã." Tôi lo gã hét to quá sẽ đánh động những kẻ khác, liền bảo Quang trọc bịt miệng gã lại, sau đó kích hoạt Minh Vương Chi Đồng. Ngu ca co giật dữ dội, giống như bị ai đó dí thanh sắt nung đỏ vào ngực. Tôi dùng tay giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u gã, không cho gã nhìn đi hướng khác, đồng thời giải phóng toàn bộ sự tức giận dồn nén của mình thông qua Minh Vương Chi Đồng.
Sau khi tra tấn gã khoảng 15 giây, Ngu ca toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chúng tôi buông gã ra, lập tức gã dùng m.ô.n.g lết giật lùi về phía sau, co rụt lại tận góc tường, vẻ mặt thất thần.
Tôi lạnh lùng ra lệnh: "Nói! Mày là ai!"
Lúc này gã mới thành thật khai báo. Thì ra gã là người chuyên giao 'hàng' ở khu Lão Viên Sơn. Ông trùm ở đó bảo gã định kỳ lựa chọn trong số 'hàng hóa' một vài cô gái có dáng dấp không tệ, rồi mang giao cho một nhân vật tầm cỡ. Từ trước đến giờ gã chưa từng thấy mặt vị nhân vật đó. Lần nào gã cũng chỉ mang 'hàng' đến một địa điểm được chỉ định, sau đó sẽ có người khác đến nhận.
Hai ngày trước, Mao Tứ ở Chu Khẩu có nhờ anh ta theo dõi ba người, chính là chúng tôi. Trong đó có một tên đầu trọc từng làm nhục Mao Tứ, y bảo anh ta tìm cơ hội tiêu diệt. Vụ tập kích lúc sáng chính là dưới danh nghĩa của Mao Tứ.
Quang trọc đ.ấ.m mạnh vào tường một cái, hét lên: "Đừng có lắm lời, cô gái kia ở đâu?"
"Cô nào?" Ngu ca ngập ngừng hỏi, giọng run rẩy.
Quang trọc cắm phập con d.a.o vào vai Ngu ca, hắn kêu thảm thiết. Quang trọc ngoáy con d.a.o một cái rồi gằn giọng: "Nói, cô gái ở đâu?"
" Tôi không biết, tám phần mười là bị anh em của tôi mang đi rồi." Ngu ca đáp.
"Lúc trước ở đâu?" Quang trọc hỏi tiếp.
"Lúc trước..." Ngu ca rõ ràng đang giả vờ ngu ngơ, tôi chợt phát hiện tay hắn giấu gì đó phía sau lưng, liền hét lên: "Tay hắn có thứ gì!"
Quang trọc giật tay Ngu ca, một chiếc điện thoại di động đang kết nối cuộc gọi văng ra. Ngu ca cười gằn: "Các người xong đời rồi!"
Tôi tức đến nghiến răng ken két, đám người này thật sự không thể xem thường, mỗi kẻ đều gian xảo như quỷ dữ.
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng bước chân dồn dập, nghe qua thì người tới không ít. Tống Tinh Thần không nói một lời nào, đẩy cửa sổ, rồi nhảy phóc xuống. Quang trọc nói: "Đại ca, có vẻ người tới rất đông, để đệ xông ra mở đường máu, đại ca chạy mau!"
Tôi không hề biến sắc, ngồi trên ghế, gác chân chữ ngũ đầy tự tin: "Không sao, cứ đóng cửa lại."
Quang trọc nửa tin nửa ngờ ra đóng cửa. Bên dưới vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết, kèm cả tiếng súng. Tôi thật tiếc vì không được nhìn Tinh Thần đánh úp đám côn đồ này.
Khoảng hơn một phút sau, bên ngoài yên tĩnh trở lại, sau đó có tiếng bước chân. Ngu ca đắc ý nói: "Huynh đệ tới cứu ta rồi!"
"Ngươi nghĩ như vậy thật à?" Tôi nhếch mép.
Cửa đẩy ra, Tống Tinh Thần toàn thân nguyên vẹn, đến quần áo cũng sạch sẽ đang đứng bên ngoài, chỉ là gò má hơi đỏ. Anh nói: "Xin lỗi, lần này ra tay hơi nặng, g.i.ế.c 4, 5 tên, đám còn lại sẽ tàn tật suốt đời."
"Không sao, tự vệ chính đáng!" Tôi quay qua Ngu ca: "Ngươi nghĩ xem còn ai cứu được ngươi nữa không?"
"Chuyện này... làm sao có thể?" Ngu ca cả kinh. Tôi đá hắn một cước, uy hiếp: "Nói mau, hiện giờ cô bé ở đâu?"