"Con bé... con bé ở..." Ngu ca vẫn giả vờ ngu ngốc, cố ý kéo dài thời gian. Tôi tức đến nghiến răng, chuẩn bị dùng Minh Vương Chi Đồng với hắn lần nữa.
Tống Tinh Thần móc ra một cái lọ nhỏ, ném cho tôi rồi nói: "Đây là Nhập Mộng Tán do cô cô điều chế, chuyên dùng để tra khảo kẻ địch."
Tôi mở nắp, nâng cằm hắn lên, cưỡng ép hắn hít vào. Ban đầu Ngu ca còn mạnh miệng, cười nói: "Tiểu ca, cậu cho tôi hít gì vậy, chẳng vui chút nào."
"Ngươi sợ nhất là cái gì?" Tôi hỏi.
"Ta sợ cái gì..." ánh mắt Ngu ca đột nhiên trở nên vô cùng hoảng loạn: "Cha, con sai rồi, đừng dùng bàn là dí con, cầu xin người."
Nhập Mộng Tán do cô cô đặc chế quả nhiên khiến người ta dễ bị ám thị hơn. So với Minh Vương Chi Đồng là tạo ra nỗi sợ về sinh lý, thì loại thuốc này thông qua ám thị, gợi lên nỗi sợ từ sâu thẳm trí nhớ, nó càng mãnh liệt, càng khắc cốt ghi tâm hơn.
Tôi sấn tới, gằn giọng: "Nói mau, cô bé ở đâu, nếu không tôi dùng bàn là ủi c.h.ế.t ngươi!"
"A... a..." Ngu ca liều mạng che mặt kêu la thảm thiết, giống như một đứa bé đáng thương đang bị phạt: "Nhà kho số 23 đường Kiến Thiết Đông."
Tôi đứng dậy nói với Tinh Thần: "Tống Tinh Thần, tôi gọi điện cho Hầu cảnh quan, bảo anh ấy tới xử lý nốt, anh ở lại canh chừng."
Tống Tinh Thần nói: "Không được, quá mạo hiểm, tôi phải đi cùng hai người."
Tôi biết về phương diện an toàn cho tôi, Tống Tinh Thần sẽ không nhượng bộ. Chẳng thể làm gì khác hơn là gọi điện cho Hầu cảnh quan, nói rõ tình hình, bảo anh ấy cho người tới. Ngu ca vẫn đang chìm đắm trong ám thị, Tinh Thần dùng chuôi đao gõ một cái vào gáy, liền lăn ra bất tỉnh. Về phần tên cà lăm đã sớm hôn mê do đau đớn, Quang trọc đá hắn một cước quá tàn nhẫn, tôi còn thấy háng hắn chảy ra một ít chất lỏng sền sệt.
Tôi bảo ba cô gái ở lại chờ cảnh sát tới. Mặc dù cả ba không tình nguyện lắm, nhưng biết chúng tôi còn phải đi cứu người nên vẫn đồng ý. Tống Tinh Thần lại móc ra một khẩu s.ú.n.g tự chế, là đoạt được trong tay đám buôn người, giao cho ba cô gái phòng thân, còn hướng dẫn kỹ cách sử dụng.
Lúc rời khỏi tòa nhà, tôi phát hiện tầng 1 có thể dùng từ xác người nằm la liệt để hình dung. Chỗ nào cũng có mấy tên bị đánh ngất, gần như chẳng có nơi đặt chân. Nhiều tên bị c.h.é.m đứt chân hoặc tay, mất m.á.u mà hôn mê.
Tôi hỏi: "Anh có suy nghĩ đến việc đổi vũ khí từ đao sang giản không?"
Tinh Thần đáp: "Không bao giờ, tôi từ nhỏ đã học đao, đao kiếm không có mắt."
"Kiếm cớ!" Tôi cười khổ một tiếng, sau đó lại gọi cho Hầu cảnh quan, bảo anh ấy điều thêm xe cứu thương, trong huyện có bao nhiêu thì điều hết bấy nhiêu, chuẩn bị thêm ít m.á.u để truyền.
Chúng tôi hỏa tốc chạy đến số 23 đường Kiến Thiết Đông. Quang trọc cả đường đi lòng như lửa đốt, cứ như mất hồn, miệng lẩm bẩm tên Sở Yên. Tới nhà kho nông sản, phát hiện cửa không khóa. Quang trọc không nói không rằng, bước vọt vào bên trong.
Tôi vốn tưởng sẽ vang lên tiếng khóc của anh ta trong kho hàng, nhưng lại chẳng có gì cả. Xung quanh tĩnh mịch, yên ắng đến khó chịu.
Bên trong kho hàng rốt cuộc có gì? Tôi thật không dám đoán. Đứng ở cửa hít sâu mấy hơi mới bước vào. Trong phòng đầy mùi m.á.u tanh, dưới đất là hộp cơm và vỏ chai rượu, xem ra từng có 4, 5 tên đã ở đây. Quang trọc đứng ngẩn người trước một cái xà ngang. Trên đó có một đoạn xích bị đứt, có vẻ đã từng dùng để trói người, bên dưới là sàn xi măng.
Dưới nền có một vũng nước bẩn, thật ra là mồ hôi. Giống như Sở Yên đã từng bị treo ở đây, chịu sự hành hạ liên tục, mồ hôi thấm xuống nền.
Mồ hôi lẫn m.á.u loang lổ, cùng với những mảnh vỡ bóng đèn, xem ra lời Ngu ca nói quả không sai.
Quang trọc điên cuồng đ.ấ.m đầu mình liên tục: "Đây không phải là thật! Đây không phải là thật!"
"Bình tĩnh một chút, có thể cô bé vẫn ở gần đây." Lòng tôi đau nhói, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để an ủi anh ta. Quang trọc lao ra cửa sau, phía sau là một bãi đất hoang rộng lớn, anh ta hướng về màn đêm mà gào thét: "Sở Yên, Sở Yên, cô ở đâu?"
Chúng tôi đi theo ra, tôi nhận thấy có những vết bánh xe hằn sâu trên đất, vết khá nặng, cho thấy hẳn phải có bốn, năm người trong xe. Quang trọc định mò ra phía bụi cỏ để tìm, tôi nói: "Đừng đi ra đó, họ đã đưa cô bé đi rồi."
Chúng tôi lần theo những vết bánh xe đó mà tiến về phía trước, dần dần đi tới một khu đất hoang vắng nằm ở ngoại ô. Hy vọng ngày càng mờ mịt, ba người chúng tôi vừa đi vừa chạy, nhưng sức người sao bì kịp xe cộ, có lẽ chúng đã đi xa lắm rồi.
Đúng lúc đang chìm trong suy nghĩ ấy, một luồng sáng lờ mờ xuất hiện phía trước. Hiện ra một chiếc SUV đen đỗ lặng lẽ dưới gốc cây hòe, bốn gã đàn ông từ trong xe bước xuống, kẻ đi tiểu, người hút thuốc.
Tôi nghe thấy hai tên trong số đó đang thì thầm với nhau: "Ngu ca sao mãi không thấy báo tin gì? Không lẽ có chuyện rồi?"
"Chắc chắn là đồng bọn của con ranh này! Khốn kiếp, chuyển qua chỗ khác tra tấn tiếp, không cạy miệng nó ra thì không được!"
Vừa dứt lời thì Quang trọc điên tiết xông lên: "Tao g.i.ế.c hết chúng mày!"
Tôi không sao ngăn cản nổi, đành vội bảo Tống Tinh Thần mau chóng qua giúp anh ta. Tống Tinh Thần nhanh như cắt lao vào bụi cỏ. Đám côn đồ kia vừa nghe tiếng động đã lập tức rút vũ khí ra, hai tên cầm dao, hai tên cầm súng. Chúng vừa chĩa s.ú.n.g vào Quang trọc, chưa kịp bóp cò thì hai viên đá đã phóng tới trúng cổ tay, khiến s.ú.n.g văng xuống đất.
"Ai?"
Tống Tinh Thần đột nhiên xuất hiện từ trong bụi cỏ, lưỡi đao trong tay lóe sáng rực, chớp mắt đã hạ gục gọn ba tên. Tôi sợ anh ta g.i.ế.c hết bọn chúng, vừa chạy tới vừa gào lên: "Để lại người sống cho tôi!"
Chỉ khi đến gần, tôi mới nhận ra anh ta vẫn chưa rút đao ra khỏi vỏ. Lúc tôi và Quang trọc chạy đến bên chiếc xe, bốn tên côn đồ đã nằm lăn lóc, rên rỉ dưới đất. Quang trọc lúc này không còn thiết tha gì đến trời đất nữa, nhào tới mở cửa xe, ôm ra một cái bao tải từ ghế sau. Có thể thấy rõ hình dáng một cô gái nhỏ nhắn bên trong, bên ngoài bao tải đã thấm đẫm máu.
Anh ta định dùng tay xé toạc bao tải ra, tôi hét lên: "Đừng!"
Rất có thể bọn buôn người đã dùng những thủ đoạn hành hạ tàn độc với Sở Yên, khiến da thịt cô bé nát bấy toàn thân rồi trùm bao tải lên người cô bé. Nếu mạnh tay xé ra, e rằng da thịt cô bé cũng sẽ rách theo.
Quang trọc ôm chặt cái bao tải, không ngừng lay gọi: "Sở Yên, Sở Yên, cô còn sống không?"
Cái bao khẽ động đậy. Chứng kiến một cô bé bị đám cặn bã này hành hạ đến mức này, tim tôi như bị bóp nghẹt. Tôi lập tức gọi cho Hầu cảnh quan, đề nghị anh ấy điều một chiếc xe cứu thương đến, đồng thời gửi định vị vị trí hiện tại. Trong lúc chờ xe cứu thương, Quang trọc vẫn ôm chặt bao tải, không ngừng trò chuyện với Sở Yên, còn tôi đi tra hỏi đám côn đồ vừa bị hạ gục. Một trong số chúng là cán bộ của Lão Viên Sơn, ba tên còn lại là đàn em. Chúng khai nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, nói rằng gần đây có kẻ phá hoại, vì thế đã huy động tai mắt để tìm ra Sở Yên. Dĩ nhiên, chúng không hề biết thân phận thật sự của cô bé. Dù bị tra tấn dã man, cô bé vẫn không hé răng nửa lời.
Tôi dùng nhập mộng tán tra khảo gã tên Phát ca. Gã ta khai không biết cấp trên là ai, chỉ biết một biệt danh là Tôn Hầu Tử.