Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe đã chạy tới, một xe cảnh sát và một xe cứu thương. Trên xe cảnh sát là cấp dưới của Hầu cảnh quan. Nhân viên y tế vội vã đặt Sở Yên lên cáng, khẩn trương rạch một đường trên mặt nạ để đeo oxy cho cô bé.
Viên cảnh sát nói với tôi rằng, Hầu cảnh quan đích thân áp giải ba cô gái kia về trụ sở, còn đám côn đồ được đưa đi cấp cứu tạm thời tại bệnh viện. Với số lượng người đông như vậy, đêm nay chắc chắn sẽ rất bận rộn.
Chúng tôi theo xe về bệnh viện, vừa bước vào trong đã có cảm giác như lạc vào một phiên chợ hỗn loạn. Trong hành lang xếp đầy giường dã chiến, mỗi chiếc giường đều có một tên côn đồ đang được cấp cứu. Cảnh sát đứng gác nghiêm ngặt ở cả hai đầu hành lang, còn các bác sĩ thì bận rộn đến tối tăm mặt mũi.
Viên cảnh sát đi cùng chúng tôi ngạc nhiên hỏi: "Tất cả những tên này đều do ba người các anh hạ gục?" Tôi khẽ ậm ừ xác nhận.
Chúng tôi chờ bên ngoài phòng cấp cứu Sở Yên. Quang trọc lôi bao t.h.u.ố.c lá ra, chợt nhìn thấy biển cấm trên tường, liền thở dài thườn thượt rồi cất vào, đứng dậy đi đi lại lại đầy bồn chồn. Tống Tinh Thần nói: "Hay là anh ra ngoài đi, ở đây chướng mắt quá!"
" Tôi không đi đâu cả, tôi phải ở đây trông chừng!" Quang trọc gầm lên.
Ngồi chờ suốt hai tiếng đồng hồ, thì một bác sĩ hớt hải chạy đến, hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
Quang trọc đứng dậy: "Tình hình cô bé thế nào rồi?"
Tôi rất lo lắng, bởi nhìn sắc mặt bác sĩ, tôi biết chắc không phải là tin tốt lành gì. Bác sĩ thở dài thườn thượt: "Một cô bé đáng yêu thế này... sao lại ra nông nỗi này? Toàn thân có ít nhất ba mươi vết d.a.o chém, m.á.u dính chặt vào bao tải, chúng tôi đã phải rất vất vả mới tách rời được..."
"Vào thẳng vấn đề!" Quang trọc hét lên, vị bác sĩ giật mình thon thót. Anh ấy khó khăn nuốt nước bọt: "Nội tạng toàn thân cô bé đã suy kiệt nghiêm trọng, gan, thận, dạ dày đều bị viêm nặng, thậm chí còn có dấu hiệu viêm màng não. Có kẻ còn đi tiểu vào bao tải, độc tố đã ngấm sâu vào cơ thể cô bé, thời gian đã quá lâu rồi..."
Quang trọc hung hăng túm lấy cổ áo bác sĩ: "Ý anh là... cô bé không còn cứu được nữa sao?"
Tôi kéo anh ta ra: "Anh bình tĩnh lại đi!"
Bác sĩ nói giọng nặng nề: "Trong lúc phẫu thuật, tim cô bé đã hai lần ngừng đập. Chúng tôi đã cố gắng cấp cứu lại được, nhưng ý thức thì hoàn toàn không còn. Hiện tại, chỉ có thể duy trì sự sống tạm thời thông qua máy móc. Tôi khuyên mọi người nên chuẩn bị tâm lý trước."
Chúng tôi đều trầm mặc. Quang trọc bỗng ôm mặt, ngồi sụp xuống đất, nghẹn ngào thốt lên: "Cô bé mới chưa đầy hai mươi tuổi, tại sao lại phải chịu đựng cảnh đời nghiệt ngã đến thế này?"
Sắc mặt bác sĩ thoáng chút ngạc nhiên, tôi hỏi: "Sao vậy?"
"À không có gì... Chỉ là theo kinh nghiệm của tôi, cô gái này không còn trẻ như vậy, ít nhất cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi."
Bất chợt Quang "Trọc" nín khóc, tôi cũng sửng sốt, vội vàng đưa điện thoại ra, chìa bức ảnh Sở Yên cho bác sĩ xem: "Có phải cô ấy không?"
"Đây là ai? Ca sĩ à?" Bác sĩ tỏ vẻ khó hiểu.
Quang "Trọc" lập tức mỉm cười, hai tay vỗ mạnh vào vai tôi: "Chết tiệt, thì ra là nhầm người, phí cả mớ cảm xúc! May quá, Tiểu Yên không sao rồi."
Tôi biết lúc này thở phào nhẹ nhõm thì không thích hợp cho lắm, dù sao cô gái này cũng vừa trải qua sự tra tấn vô nhân tính, nhưng trong lòng tôi thật sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Bác sĩ hỏi: "Nhầm người à?"
Tôi nói: "Yên tâm đi, viện phí chúng tôi sẽ lo liệu, mong bác sĩ tận tình cứu chữa."
"Đã cấp cứu xong rồi, chuẩn bị đưa bệnh nhân sang phòng hồi sức. Nhưng cần phải hỏi ý kiến người thân trước." Bác sĩ nói.
"Cứ đưa sang đi, dùng thuốc tốt nhất, bằng mọi giá phải cứu sống cô ấy." Tôi gật đầu.
Bác sĩ quay vào, một lát sau một chiếc giường bệnh được đẩy ra. Một người nằm trên giường quấn kín băng trắng, chỉ lộ ra một phần khuôn mặt. Đúng như dự đoán, đó không phải là Sở Yên. Vậy cô ấy là ai? Chẳng lẽ là đồng bọn bí ẩn của Sở Yên? Hay đám buôn người này đã bắt nhầm?
Quang "Trọc" sau khi khóc nhầm một trận, vô cùng phấn khởi, kéo tôi ra ngoài đòi đi ăn bằng được. Vừa bước chân ra khỏi cửa, một chiếc xe cảnh sát dừng lại, viên cảnh sát lúc nãy bước xuống, gấp gáp hỏi: "Tống cố vấn, anh có nhìn thấy đội trưởng Hầu đâu không?"
"Chẳng phải anh ấy đã về trụ sở rồi sao?" Tôi nói.
"Trước đó anh ấy nói vậy, nhưng tôi vừa về trụ sở đã không thấy anh ấy đâu. Gọi điện cũng không thấy bắt máy, nên tôi nghĩ đội trưởng đến bệnh viện." Viên cảnh sát nói.
"Thường ngày anh ấy hay đi đâu?" Tôi hỏi.
"Những chỗ cần tìm thì chúng tôi đã tìm hết rồi."
"Ba cô gái đi cùng thì sao?"
"Cũng không thấy!"
Một linh cảm bất an bỗng chợt dấy lên trong tôi. Tôi bảo anh ta nhanh chóng đưa chúng tôi về trụ sở. Chúng tôi vội vàng phóng xe về, tôi muốn tìm Ngu ca để hỏi xem mọi chuyện thế nào.
Lúc này đã là đêm khuya, trụ sở công an chìm trong ánh sáng yếu ớt, hành lang tối om. Tới phòng tạm giữ, tôi thấy Ngu ca đang ngồi xổm, quay lưng về phía cửa. Viên cảnh sát gõ song sắt nói: "Dậy, chúng tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Gọi mấy tiếng nhưng Ngu ca vẫn không phản ứng, vai hắn cứ run run. Tôi hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi hạnh nhân.
"Xảy ra chuyện rồi, mau mở cửa!" Tôi hô to.
Cảnh sát vội mở cửa, tôi vọt vào, quay người Ngu ca lại thì phát hiện miệng hắn sùi bọt, mùi hạnh nhân nồng nặc bốc lên. Mặt hắn tái nhợt, mạch m.á.u dưới da biến thành màu đen, hai mắt trợn trắng.
Rõ ràng đây là ngộ độc xyanua. Xyanua tác dụng rất nhanh, điều này chứng tỏ hắn chỉ vừa mới bị hạ độc. Tôi hô: "Tinh Thần, mau đuổi theo!"
Tống Tinh Thần không nói nửa lời, phóng vụt đi. Tôi lắc lắc bả vai Ngu ca, lớn tiếng hỏi: "Ai làm?"
Ngu ca đã không còn nói được, tay chỉ vào n.g.ự.c mình, sau đó hai mắt trợn lên, tắt thở. Tôi đặt hắn xuống, dùng tay lục soát n.g.ự.c áo, phát hiện bên trong có một túi nhỏ được khâu vá. Xé ra, bên trong chứa một chiếc sim điện thoại.
Tôi lắp chiếc sim vào máy mình. Trong sim có danh bạ rất dài, không có tin nhắn, chỉ có một đoạn ghi âm cuộc gọi. Tôi bật lên:
"Hoàng Hà có mấy khúc cua, Thanh Sơn mấy tầng đỉnh?"
"Không hỏi tự nhiên biết, ai nấy có đạo lý."
"Ám hiệu chính xác, anh là shipper do Tôn Hầu Tử phái tới?"
"Phải, phải, hân hạnh, hân hạnh. Tiểu đệ họ Ngu, dám hỏi đại ca họ gì?"
"Nghe cho kỹ đây! Địa chỉ giao hàng, số 52 đường Phú Dân, 12 giờ trưa mai. Đến trễ thì đừng trách tao phế mày!"
"Được, hẹn gặp lúc đó. Mong được hợp tác cùng đại ca..."
Nói tới đây, đối phương đột nhiên cúp máy. Ngu ca lẩm bẩm: "Phi, coi thường ai thế? Nếu không phải vì đồng tiền, lão tử còn lâu mới phục vụ bọn mày."
Ngu ca giao chiếc sim này cho tôi chứng tỏ hắn muốn báo thù kẻ g.i.ế.c mình. Kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t Ngu ca và khiến đội trưởng Hầu mất tích rất có thể là cùng một nhóm, vì vậy rất có thể chúng tôi phải hành động một chuyến.
Lúc này Tống Tinh Thần quay lại, nhún vai nói: "Không tìm được!"
"Số 52 đường Phú Dân, có thể chúng ở đó. Mau đi!"
Chúng tôi lên xe cảnh sát, đi tới địa chỉ kia. Đây là một căn nhà cũ nát đang trong quá trình phá dỡ. Phía trước có một xe cảnh sát đậu, viên cảnh sát kích động nói: "Là xe của đội trưởng Hầu!"
Đội trưởng Hầu bị trói trong xe, miệng dán băng dính. Thấy viên cảnh sát đi tới thì ra sức lắc đầu, hai mắt trừng lớn, không ngừng phát ra tiếng kêu ư ư.
"Đội trưởng, tìm được anh rồi!" Viên cảnh sát kích động đưa tay kéo cửa xe. Một linh cảm mãnh liệt bỗng xông lên, tôi hét lên: "Đừng mở cửa xe!"
Vừa dứt lời thì ầm một tiếng, ngọn lửa bùng lên bao trùm cả người lẫn chiếc xe. Chúng tôi bị sức ép của vụ nổ hất văng về phía sau...