Âm Phủ Thần Thám

Chương 593:516

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Sau khi Sở Yên qua đời, chúng tôi gửi t.h.i t.h.ể cô bé vào một nhà xác rồi gọi điện báo cho cha cô ấy. Quang Trọc thì túc trực ở nhà xác một ngày một đêm. Anh ta trải chăn đệm ngay trước cửa phòng giữ xác mà nằm. Nhân viên đến khuyên bảo, nói rằng hiểu sự đau buồn của anh ta, nhưng hành động của anh ta sẽ ảnh hưởng đến công việc của nhà xác. Quang Trọc hừ một tiếng, lập tức lộ vẻ mặt hung dữ khiến không ai còn dám ý kiến gì nữa.

Tôi mặc kệ anh ta ở đó, bởi mình còn nhiều việc cần giải quyết. Trong đám côn đồ lần trước tập kích chúng tôi có vài tên còn sống sót. Qua thẩm vấn, cảnh sát đã nắm được một ít manh mối về tập đoàn buôn người có địa bàn ba tỉnh này. Đó là danh sách mười hai kẻ cầm đầu cốt cán, chúng dùng Thập Nhị Cầm Tinh làm biệt hiệu, lần lượt là Cẩm Mao Thử, Đại Lão Kiền, Đông Bắc Hổ, Tuyết Thố Tử... Mười hai tên này hoạt động theo ý mình, nhưng đều ra sức phục vụ một người. Đám lâu la chỉ biết vị thủ lĩnh tối cao đó được gọi là Lão Nhân Gia. Không còn nghi ngờ gì nữa, người đó chính là Cảnh Vương Gia.

Cuộc bao vây lần này giống như một quả b.o.m lớn, rất nhiều thông tin về tập đoàn này bung ra bên ngoài. Trong tay tôi đã nắm trong tay kha khá đầu mối.

Thủ hạ dưới trướng Cảnh Vương Gia có khoảng hơn hai nghìn kẻ chuyên lừa bán người. Mỗi một tên đầu mục sẽ quản lý một huyện hoặc vài thôn trang thuộc ba tỉnh biên giới. Tổ chức của chúng cực kỳ nghiêm ngặt.

Qua thống kê của cảnh sát, hàng năm có đến một phần năm số người mất tích trên cả nước có liên quan đến Cảnh Vương Gia.

Ngoài ra, nghe nói Cảnh Vương Gia còn có một đội ám sát cận vệ riêng, rất có thể chính là đám "huyết tích tử" mà chúng tôi đã chạm trán. Bọn chúng một mặt bảo vệ Cảnh Vương Gia, mặt khác lại dùng làm công cụ khống chế đám thủ hạ. Không chỉ bán phụ nữ, Cảnh Vương Gia còn buôn bán cả nội tạng người. Hai năm qua, cùng với sự tăng giá trên thị trường chợ đen, ngành " làm ăn" này của hắn càng ngày càng phát triển. Nghe nói ở những vùng như Hà Bắc, Sơn Tây, những nơi hẻo lánh, thủ hạ của hắn sẽ lái xe đi tuần đêm, thấy người đi đường nào đơn lẻ liền bắt cóc lên xe. Thi thể sau khi bị moi lấy nội tạng sẽ bị vứt bỏ trong núi, hành vi vô cùng ngông cuồng. Năm 2015, trên một đường quốc lộ thuộc ngoại ô Chọn Châu xa xôi, một xe tải va chạm với xe khách, tài xế xe tải hốt hoảng bỏ trốn. Cảnh sát giao thông mở thùng xe ra thì kinh hoàng phát hiện bên trong thùng đông lạnh là hai dãy t.h.i t.h.ể trần truồng đã bị cắt hết nội tạng, trông không khác gì những miếng thịt heo vừa xuất xưởng.

Cảnh sát thành phố Chọn Châu lúc đó thành lập chuyên án số 516 điều tra về vụ buôn bán nội tạng này. Nhưng ngay khi tổ chuyên án vừa mới tra được chút manh mối thì các thành viên đều nhận được tin nhắn đe dọa, đồng thời hai cảnh sát nằm vùng bị mất tích một cách bí ẩn, đầu mối cũng từ đó mà đứt đoạn.

Cảnh sát ba tỉnh Thiểm, Tấn, Ký đã liên tục giám sát tập đoàn Cảnh Vương Gia, bền bỉ đấu tranh gian khổ với chúng. Thế nhưng tập đoàn này thế lực quá lớn, gốc rễ sâu xa, tổ chức lại nghiêm mật, những thành viên chủ chốt ít khi lộ mặt, nên các cảnh sát giống như đi trong sương mù, không tài nào nhìn thấu được tổ chức này. Mỗi lần đột kích chỉ bắt được những tên đầu mục nhỏ bé, không đáng kể, rất nhanh tổ chức lại được khôi phục. Những phân cục nhỏ lẻ đơn độc chiến đấu, căn bản không thể đánh bại con quái vật khổng lồ này.

Đọc xong tài liệu, tôi không khỏi cảm khái, sự tàn ác của Cảnh Vương Gia này so với Thuần cẩu sư và Hoàng Tuyền cũng phải chào thua. Đế chế của hắn được xây dựng trên nền tảng là sự tan vỡ của vô số gia đình, hai bàn tay hắn nhuốm đầy m.á.u tươi của biết bao dân thường, tập đoàn của hắn là khối ung nhọt lớn nhất của cả đất nước. Nếu lần này giả vờ như không thấy thì tôi không thể làm ngơ, cho nên quyết định phải làm gì đó!

Lời nói của Sở Yên lúc sắp ra đi vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô thiếu nữ với sinh mệnh phù du ấy đã dạy tôi một bài học quý giá: dù sinh mệnh có ngắn ngủi đến đâu cũng có thể tỏa sáng rực rỡ. Bởi vậy, tôi ở lì trong nhà khách, tổng hợp toàn bộ tài liệu, gửi cho Giám đốc Trình kèm theo một bức tâm thư dài hai mươi ngàn chữ, hy vọng ông có thể trình nó lên chính phủ. Muốn diệt trừ cái ung nhọt Cảnh Vương Gia này cần phải có một cuộc hành động lớn. Hy vọng bức thư của tôi sẽ là ngòi nổ, không, phải là Sở Yên mới đúng.

Mấy hôm sau, cha của Sở Yên tới nơi, chúng tôi cử hành một nghi lễ truy điệu đơn giản. Cha mẹ cô ấy năm xưa bỏ trốn nên gần như chẳng có thân thích gì, tham gia nghi lễ truy điệu chỉ có mấy người chúng tôi. Trong buổi tang lễ, Quang Trọc gào khóc thấu tận tâm can, làm cho cha Sở Yên cũng không kìm được nước mắt. Sở Yên nằm trong một quan tài đặc chế bằng thủy tinh, mặc bộ váy trắng thuần khiết, tay ôm một đóa hoa hồng đỏ thắm. Lúc sắp đưa vào lò hỏa táng, cô bé trông giống như nàng công chúa ngủ trong rừng ở truyện cổ tích. Không biết có phải tôi ảo giác không, khóe miệng cô bé còn khẽ mỉm cười.

Nghi lễ truy điệu đã xong, nhưng công nhân hỏa táng vẫn chần chừ chưa ấn nút. Chúng tôi thấy quái lạ mới đến gần hỏi, thì ra anh ta không xuống tay được, không nỡ hỏa thiêu một cô gái xinh đẹp như thế, còn dùng cơ thể che nút bấm, không cho ai đụng vào. Tôi khuyên bảo mãi, nói nếu không hỏa táng, t.h.i t.h.ể sẽ thối rữa, gây ra hiện tượng trương phình, lúc đó mới thực sự khó coi. Thừa dịp người công nhân đang do dự, tôi vỗ mạnh vào nút bấm. Quang Trọc bên ngoài khóc như mưa khiến tôi cũng có chút không đành lòng.

Kết thúc tang lễ, ra khỏi nhà xác, tôi ngẩng đầu bỗng thấy Sở Yên đứng sau một thân cây đang vẫy mình. Nghĩ là ảo giác, tôi dụi mắt, nhìn kỹ lại thì đã không còn gì. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chưa yên tâm hẳn, tôi bảo Tinh Thần, mình đi vệ sinh. Tới gốc cây đó, tôi chú ý thấy dưới cỏ có một dấu chân, rõ ràng nơi đây vừa có người đứng, trong không khí còn vương vấn mùi hương nữ tính thoang thoảng.

"Tiểu ca!" Một giọng nói nhẹ nhàng rất êm tai cất lên. Tôi vừa quay đầu lại thì lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt. Phản ứng đầu tiên là... Sở Yên sống dậy ư?

Rất nhanh thì lý trí nói với tôi, đây chỉ là một cô gái rất giống Sở Yên mà thôi. Cô ấy cao hơn Sở Yên, và trông già dặn hơn hẳn, mặc đồ đen từ trên xuống dưới, ôm sát cơ thể, tôn lên những đường cong quyến rũ đến ma mị. Người trước mắt tôi này đích thị là Sở Yên của mười năm sau, sau khi đã trưởng thành. Tim tôi đập loạn lên, hai má đỏ bừng. Đối với Sở Yên tôi không có phản ứng thế này, chỉ cảm thấy cô bé đẹp một cách hoàn mỹ, nhưng dáng người nhỏ nhắn, có phần "màn hình phẳng" của cô bé lại không mấy thu hút tôi.

Phải thừa nhận tôi là một kẻ có sở thích "lái máy bay". Đột nhiên một cô gái mang nét đẹp lạnh lùng, khí chất ngự tỷ như Sở Yên xuất hiện, tôi quả thực không thể chống đỡ nổi. Vội ho khan một tiếng, tôi dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng vẫn căng thẳng c.h.ế.t tiệt. Đối phương che miệng cười khúc khích, tiếng cười như chuông bạc khiến thần trí tôi mê mẩn. Cô nói: "Không ngờ phản ứng của anh cũng rất... thường tình đấy!"

Tôi ấp úng: "Xin hỏi cô là...?"

"Tống đại thần thám đoán thử xem!"

Tôi lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn cô gái, dò xét: "Cô là mẫu thân của Sở Yên?"

Cô mỉm cười gật đầu: " Tôi là người mẹ không xứng đáng, đến tiễn con gái lần cuối cùng."

Âm Phủ Thần Thám

Chương 593:516