Âm Phủ Thần Thám

Chương 594

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Trước đây tôi cũng không hỏi cặn kẽ cha Sở Yên về mẹ cô bé. Nhưng người phụ nữ tự xưng là mẹ cô bé này xuất hiện đầy bất ngờ, với gương mặt như đúc từ một khuôn, khiến tôi hoàn toàn bối rối.

Tôi cố hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, nhưng lại vô tình hít phải mùi hương quyến rũ khó cưỡng từ người cô ấy, khiến nhịp tim càng đập dồn dập hơn. Trước người phụ nữ thanh lịch này, tôi cảm thấy mình lúng túng đến tột độ, cứ như một gã khờ đang đối diện với một nữ thần, vừa tự ti vừa cảm thấy nhỏ bé.

Dường như đã quá quen với phản ứng tương tự từ những người đối diện, cô ấy khẽ mỉm cười, đôi mắt lấp lánh quan sát tôi, rồi cất giọng nhẹ nhàng: "Cảm ơn anh đã làm tất cả những điều này vì con gái tôi."

"Không... không có gì ạ..." tôi ấp úng đáp lại, gương mặt chắc chắn đã đỏ bừng.

"Có thể phiền anh giúp tôi một việc nhỏ không?" Cô ấy xòe bàn tay thon dài, trắng ngần ra, trong lòng bàn tay là một sợi dây chuyền vàng óng ánh, mặt dây hình trứng ngỗng, dường như có thể mở ra được. Cô ấy nói: "Giúp tôi giao cái này cho cha của con bé."

Tôi không chút do dự đưa tay ra nhận lấy sợi dây chuyền, nhưng chỉ vài giây sau, tôi mới sực nhớ ra mà hỏi: "Tại sao cô không tự mình giao cho ông ấy?"

Cô ấy đặt một ngón tay lên đôi môi đỏ mọng, khẽ nháy mắt tinh nghịch: " Tôi có nỗi khổ riêng không thể gặp ông ấy được, đành làm phiền anh vậy. À phải rồi, đừng nói với ông ấy là tôi đã đến đây nhé."

"Được... được ạ!" tôi vội vàng gật đầu.

"Gặp lại sau, Tống đại thám tử!"

Cô ấy bật cười tự nhiên, rồi xoay người biến mất sau gốc cây cổ thụ. Tôi cứ đứng đó, ngẩn ngơ nhìn theo hướng cô ấy đã đi rất lâu, đến khi đầu óc như thiếu dưỡng khí mới dần khôi phục, cảm thấy bản thân mình vừa rồi thật sự quá đỗi xấu hổ.

Chợt nghĩ, sao cô ấy lại biết tôi họ Tống, còn biết tôi là cố vấn cho cảnh sát nữa chứ?

Tôi mang sợi dây chuyền đến cho cha Sở Yên. Vừa nhìn thấy, ông ấy liền vô cùng kích động, vội vàng hỏi tôi ai là người đưa. Tôi đành nói dối rằng đó là một nhân viên nhà xác, và tôi đã quên mất dáng vẻ của người đó như thế nào rồi.

Người phụ nữ xinh đẹp ấy cứ như một vì sao sáng lấp lánh, khiến tôi cứ vương vấn mãi không thôi suốt mấy ngày liền, đến cả Tống Tinh Thần cũng nhận ra tôi có điều bất thường. Chẳng lẽ, đây chính là sự si mê?

Chuyện của Sở Yên đến đây xem như kết thúc. Chúng tôi cáo từ với cảnh sát địa phương. Lúc đang chuẩn bị lên đường, tôi nhận được điện thoại của Tiểu Đào, đầu dây bên kia vang lên giọng mắng mỏ quen thuộc: "Đồ nhóc thối, mấy ngày nay anh biến đi đâu mất rồi hả? Có biết mấy ngày anh vắng mặt đã xảy ra chuyện gì không? Đi mà bỏ mặc Tổ chuyên án, cái chức tổ trưởng của anh cũng dễ làm quá nhỉ?"

Bị cô ấy mắng, tôi thực sự thấy rất xấu hổ. "Có phải là ứ đọng mấy vụ án không? Anh về ngay đây."

Tiểu Đào cười khúc khích qua điện thoại, nói: "Trí tuệ cảm xúc của anh bao nhiêu năm vẫn chẳng khá lên chút nào, ngay cả một câu nhớ người ta cũng không biết nói."

"Anh..." tôi liếc nhìn Quang Trọc và Tinh Thần một cái, rồi ngượng nghịu nói: "Thôi được rồi, đừng đùa với em nữa. Nói chuyện chính sự đi."

Thì ra trong thời gian tôi đi vắng, Tổ chuyên án đã tự mình giải quyết được hai vụ án lớn. Bây giờ, danh tiếng của Tổ chuyên án đã lan rộng ra bên ngoài, ngày nào cũng nhận được công văn từ các thành phố khác gửi đến để xin được hỗ trợ phá án.

Vốn dĩ trong thời gian tôi vắng nhà, Tiểu Đào không định 'mở hàng' nhận thêm vụ án mới. Nhưng cô ấy lại muốn mọi người tự mình rèn luyện một chút, cũng không thể cứ mãi lệ thuộc vào tôi, nên đã lựa chọn hai vụ án lớn để thử sức. Dựa vào sự cố gắng hết mình của cả đội, họ đã phá được án với hiệu suất cực kỳ cao.

Hoàng Tiểu Đào hào hứng khoe: "Trước đây tụi em cứ một mực đi theo anh để học hỏi kinh nghiệm, bây giờ đột nhiên phát hiện ra, năng lực cá nhân của bọn em đều đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, những vụ án mạng thông thường đều có thể giải quyết một cách đơn giản."

Tôi cười đáp: "Đó là đương nhiên rồi. Năng lực sẽ luôn tỉ lệ thuận với kiến thức, dĩ nhiên, phần lớn vẫn là nhờ công lãnh đạo sáng suốt của em nữa."

"Mấy lời nịnh hót này của anh đúng là... đúng là khiến người ta mát lòng mát dạ mà!" Tiểu Đào cười khúc khích trêu chọc. "À phải rồi, tình hình bên anh thế nào rồi?"

Tôi trầm ngâm: "Cái này... chuyện dài lắm, không thể nói hết trong vài câu được. Về đến nơi anh sẽ kể. Anh đã mua vé tàu về Nam Giang rồi."

"Được, anh về nhanh lên nhé..."

Nghe giọng điệu của Tiểu Đào, tôi nhận thấy có chút gì đó bất thường, liền hỏi: "Sao vậy? Lại có vụ án nào đang chờ anh nữa à?"

"Ừ, trong điện thoại không tiện nói chi tiết. Em chỉ nói qua cho anh một chút, là Viện bảo tàng bị mất một vật phẩm do chính tay anh đưa vào."

Nói xong, Tiểu Đào vội vàng tạm biệt rồi cúp máy. Tôi suy nghĩ một lát, vật phẩm mà chính tay tôi đưa vào... Chẳng lẽ là đống đồ cổ lần trước ở ngôi miếu cổ? Không đúng! Thoáng chốc, mồ hôi trên người tôi đã tuôn ra đầm đìa. Nếu chỉ là mấy món đồ cổ bị mất thì Tiểu Đào cần gì phải nói úp mở như vậy? Cho dù chúng có đáng giá thật thì cũng chẳng quan trọng đối với tôi, vả lại chuyện mất đồ cũng không thuộc thẩm quyền của Tổ chuyên án xử lý.

Thứ bị mất, chắc chắn là Con Mắt Hồ Ly của Lý Vân Gia!

Khi bắt Lý Vân Gia, tôi đã xem qua hồ sơ của ả. Trên đời này, ả không còn bất cứ người thân, bạn bè nào, cũng không có khả năng có người đứng ra báo thù cho ả. Bản thân ả thì đã tự sát trong bệnh viện tâm thần rồi.

Vụ án Lý Vân Gia hoàn toàn được bảo mật tuyệt đối với bên ngoài, ngay cả những người dính líu trực tiếp như Vương Đại Lý hay Diệp Thi Văn cũng không được biết toàn cảnh chi tiết vụ án. Trừ khi có người trong nội bộ tiết lộ, nếu không, người ngoài không ai có thể biết được công dụng thật sự của Con Mắt Hồ Ly đó. Vậy thì ai sẽ muốn trộm nó đây?

Những câu hỏi cứ xoay tròn không ngừng trong đầu tôi, chỉ ước gì có thể dịch chuyển tức thời về Nam Giang ngay lúc này. Đêm đó, chúng tôi ngồi tàu hỏa trở về Nam Giang. Quang Trọc đã phần nào hồi phục sau cái c.h.ế.t của Sở Yên, ít nhất thì vẻ ngoài là như vậy. Dọc đường đi, cậu ta vừa nói vừa cười rôm rả. Đến ga Nam Giang, vừa bước ra ngoài, Quang Trọc đột nhiên giật nảy mình, vội vàng nhảy tót ra sau lưng tôi.

Tôi nhìn ra phía trước, không khỏi bật cười. Thì ra chú Vương, Tiểu Đào và Băng Tâm đã đứng đợi ở đó từ lúc nào. Tiểu Đào khoác chiếc áo da bụi bặm, kính râm cài hờ trên cổ áo, trông cô ấy rất ngầu và hiên ngang. Băng Tâm thì mặc một chiếc váy hoa dịu dàng, tay cầm ô, vẫy vẫy không ngừng về phía chúng tôi.

Xa nhau hai tuần, xem ra là họ tới đón chúng tôi. Trong lòng tôi dâng lên một nỗi xúc động khó tả. Quang Trọc nói: "Anh Tống, em có việc đi trước đây. Khi nào rảnh, em lại ghé tìm anh."

"Được thôi!"

Quang Trọc rời đi, tôi và Tinh Thần bước nhanh đến chỗ Tiểu Đào. Vừa tới nơi, tôi đã hỏi ngay lập tức: "Chỉ là mất đồ thôi à? Có án mạng nào không?"

Tiểu Đào bật cười khúc khích: "Mới gặp đã lao vào công việc, đúng là con người của trách nhiệm! Chuyện này cứ để đó đã, dù sao cũng đâu thể giải quyết ngay tức thì, bọn em đã chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần rồi, ăn uống no say rồi mình tính sau."

Băng Tâm cũng nhanh nhảu phụ họa: " Đúng thế đúng thế, bọn em đặt bàn ở Hồng Yến Lâu đấy, để diện kiến Tống đại thần thám của chúng ta!"

Chỉ liếc mắt một cái là tôi biết hai cô gái này đang trêu chọc mình. Tôi bật cười đáp: "Hai diễn viên hạng A, bộ chúng ta là cái đơn vị làm việc kém hiệu quả đến vậy sao? Mau làm chính sự đi!"

Tiểu Đào hất cằm, làm động tác móc tay đầy cá tính: "Lên xe!"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 594