Nửa tiếng sau, chúng tôi đã có mặt tại viện bảo tàng thành phố. Vụ mất cắp xảy ra vào khuya hôm trước, và viện bảo tàng đã đóng cửa từ sáng qua. Cái viên ngọc hồ ly mắt xanh kia mà nói là bị mất trộm thì không thỏa đáng, phải nói thẳng ra là bị cướp, bởi vì hung thủ đã ra tay sát hại ba nhân viên bảo vệ.
"Sát hại? Cách dùng từ này có lẽ chưa thật chính xác đâu." Tiểu Đào nhíu mày.
"Là ý gì?" Tôi nghi ngờ hỏi lại.
"Lát nữa em sẽ cho anh xem cái này, anh sẽ hiểu ngay thôi."
Chúng tôi bước vào bên trong viện bảo tàng. Ngay đối diện cửa chính là mô hình thu nhỏ của Nam Giang cổ thành, được tái hiện với tỉ lệ 1:100. Thật lòng mà nói, ngày thường công việc bận rộn đến mức tôi chẳng có thời gian ghé thăm nơi này. Lần này lại đến trong một hoàn cảnh đặc biệt, vắng bóng người, khiến tâm trạng tôi bất giác trở nên có chút phấn khích.
Tôi hỏi: "Thi thể đâu?"
"Không, lần này chúng ta không cần nghiệm thi vội. Anh có muốn xem hiện trường nơi phát hiện án mạng không?" Tiểu Đào hỏi.
"Dĩ nhiên rồi!" Tôi gật đầu dứt khoát.
Chúng tôi đi thẳng vào khu trưng bày những sinh vật đã tuyệt chủng. Chính giữa các gian trưng bày Tê Giác và Gà Cánh Liềm của Trung Quốc có một tủ kính lớn. Bên trong là mô hình cáo mắt xanh ( hay còn gọi là bích nhãn hồ ly) do các thợ thủ công lành nghề của Mông Cổ chế tác. Mười mấy mô hình cáo mắt xanh trên thảo nguyên đang chơi đùa, kiếm ăn, mỗi con một thần thái, trông rất sinh động.
Cách đó chừng 3 mét là một cái lồng kính nhỏ, chuyên dùng để trưng bày con mắt kia.
Con mắt được ngâm trong formalin, tấm bảng hiệu bên dưới ghi mấy chữ: "Tiêu bản triển lãm do Tống tiên sinh – một thị dân hảo tâm – cung cấp."
Nhưng giờ đây con mắt đã không còn, lồng thủy tinh dày cộm cũng bị đập vỡ tan tành, mảnh vụn rơi đầy dưới đất và được khoanh vùng cẩn thận bằng dây thừng trắng.
Tiểu Đào giải thích: "Theo nhận định ban đầu, lồng kính bị một vật hình trụ đập vỡ. Bọn em đã tìm thấy một cái bình cứu hỏa dưới cửa sổ, chắc đó là hung khí."
Tôi nhíu mày: "Lúc đó còi báo động có kêu không?"
"Có chứ! Nhưng có thể do bảo vệ đã c.h.ế.t hết nên không ai báo cảnh, bên ngoài cũng chẳng có ai nghe thấy." Tiểu Đào thở dài.
"Theo tôi nhớ thì con mắt được ngâm trong formalin, đã hư hại rồi, cho dù có trộm đi cũng chẳng còn ý nghĩa gì." Tôi khó hiểu nói.
Băng Tâm phỏng đoán: "Hay là con mắt đó có ý nghĩa đặc biệt nào đó với hung thủ?"
"Fan cuồng của hồ ly tinh mắt xanh à?" Tiểu Đào buông một câu. "Hoặc là hung thủ không hề biết chuyện này."
"Hay là chúng ta đi xem t.h.i t.h.ể trước đi."
So với đồ vật bị mất thì tôi quan tâm đến t.h.i t.h.ể hơn, nhưng Tiểu Đào lại nói: "Không, lúc đó camera trong viện bảo tàng vẫn hoạt động, nên đã ghi lại được toàn bộ hình ảnh của người đã chết."
Nói tới đây, tôi thấy Băng Tâm khẽ rùng mình một cái, sắc mặt cô ấy hơi mất tự nhiên. Chẳng lẽ đoạn video này có gì đặc biệt đáng sợ sao?
Chúng tôi đi vào một phòng an ninh. Tổ trưởng tổ bảo vệ cũng đang ở đó, thấy chúng tôi tới liền hỏi: "Các đồng chí cảnh sát, mấy anh đã bắt được Tiểu Vương chưa?"
"Tiểu Vương?" Tôi kinh ngạc: "Nhanh thế à, đã khoanh vùng được nghi phạm rồi sao?"
Tiểu Đào xua tay: "Không có gì đâu, chuyện này lát nữa em sẽ giải thích. Phiền anh mở đoạn video hôm trước ra."
Vừa nghe thấy từ "video" là tổ trưởng bảo vệ cũng lộ rõ vẻ hoảng sợ, điều này càng khiến tôi thêm tò mò. Anh ta thao tác máy tính, một đoạn video lập tức hiện lên. Tôi ngồi xuống, trong hình là cảnh viện bảo tàng vắng tanh, hình ảnh từ từ chuyển động theo góc nhìn của camera.
Tiểu Đào chỉ vào sơ đồ trên tường và nói: "Hình ảnh này là ở vị trí này." Nơi đó rất gần cửa chính, bên phải là phòng an ninh.
"Anh Tống Dương ơi, nhanh nhìn đi kìa!" Băng Tâm lay lay vai tôi.
Quay đầu lại, tôi chỉ thấy trong video xuất hiện một người mặc đồng phục bảo vệ. Anh ta chẳng khác nào gặp ma, ngã bệt xuống đất, lết lùi về phía sau, hai tay không ngừng xua trước mặt, nét mặt vô cùng hoảng sợ tột độ.
Camera quay sang trái, nhưng không có gì xuất hiện cả.
Tiểu Đào nhỏ giọng nói: "Đây là nạn nhân thứ nhất, bảo vệ Cổ."
Bảo vệ Cổ dùng cả hai tay hai chân bò dậy, hốt hoảng chạy sâu vào bên trong. Đột nhiên anh ta dừng lại, sau lưng giống như có một cánh cửa vô hình đang kẹp chặt quần áo anh ta. Hai tay anh ta túm chặt vào áo, ra sức kéo mạnh.
Mặc dù phía sau bảo vệ Cổ chẳng có gì cả, nhưng có vẻ anh ta phải mất rất nhiều sức lực mới thoát được. Thậm chí còn vì quán tính mà lảo đảo, rồi chạy mất hút về phía bên phải camera.
Tiểu Đào mở video thứ hai, vẫn là hình ảnh bảo vệ Cổ. Anh ta nhảy lên bệ cửa sổ, dùng vai và cánh tay điên cuồng đập phá cửa kính, vừa đập vừa quay đầu lại nhìn, vẻ mặt khủng hoảng cực độ. Mặc dù cửa sổ của viện bảo tàng là loại kéo sang hai bên, nhưng bảo vệ Cổ như mất đi lý trí, cố sức đập vỡ cửa kính, sau đó lao ra ngoài. Tầng 1 của viện bảo tàng cao hơn so với mặt đường chừng 1 mét, bảo vệ Cổ chật vật ngã ra.
Mặc dù video không có tiếng, nhưng có thể thấy miệng bảo vệ Cổ lúc đó không ngừng kêu gào thảm thiết.
Tiểu Đào lại mở một video khác. Đây là camera sân sau của viện bảo tàng, nơi có một cột cờ lớn. Nạn nhân Cổ mỗ hoảng loạn lao đến. Nhận thấy trên người anh ta có nhiều vết xước, rõ ràng là do mảnh kính cứa phải. Sau đó, anh ta nhảy lên trên cột cờ, do hơi mập nên khiến cột cờ rung lên bần bật. Cổ mỗ ôm chặt thân cột, tay chân bấu víu trèo lên. Cây cột trơn tuột khiến anh ta chật vật, cứ leo được một đoạn lại tụt xuống, lặp đi lặp lại đến năm sáu lần. Anh ta gắng sức đến mức dị thường, cơ thể run lẩy bẩy, mồ hôi ướt đầm. Chúng tôi nhìn mà cũng thấy mệt thay cho anh ta.
Cả quá trình kéo dài, Cổ mỗ vừa trèo vừa thỉnh thoảng thò một chân xuống đạp đạp, như thể dưới chân anh ta có một con quái vật vô hình đang đuổi theo. Lúc leo đến độ cao chừng năm mét thì đột nhiên anh ta mất thăng bằng, cơ thể ngả về phía sau, hai tay cố gắng muốn túm lấy cây cột.
Băng Tâm theo bản năng hét lên một tiếng, vội dùng tay che miệng, mặc dù đoạn video này cô bé đã từng xem rồi.
Cổ mỗ không sao túm được cột cờ, rơi thẳng tắp từ độ cao năm mét xuống. Cổ anh ta gãy gập, tạo thành một tư thế kỳ dị, nằm im lìm trên nền đất không chút động đậy. Đôi mắt trợn trắng dã, vô hồn nhìn thẳng vào chúng tôi, gương mặt dần nhợt nhạt như tờ giấy, toát ra một vẻ ghê rợn, ám ảnh giữa màn đêm.
Xem xong, trong phòng an ninh không một ai nói gì. Không khí tràn ngập sự căng thẳng, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng mọi người hít thở. Tôi nhìn thời gian ở góc phải màn hình, nạn nhân Cổ mỗ c.h.ế.t vào lúc 21 giờ 45 phút tối.
Tiểu Đào là người lên tiếng đầu tiên, cô lắc đầu thở dài: "Dù có xem đi xem lại mấy lần, cảnh tượng này vẫn thật khó tin."
" Đúng vậy!" Tôi gật đầu: "Nạn nhân Cổ mỗ từ đầu đến cuối diễn kịch độc thoại. Anh ta giống như đang liều mạng chạy trốn con quái vật do chính mình tưởng tượng ra, cuối cùng ngã c.h.ế.t thê thảm... Phải rồi, anh ta có tiền sử sử dụng chất kích thích không?"
Tiểu Đào bẻ ngón tay: "Ma túy, rượu, mộng du, chúng em đã loại trừ hết ba khả năng này rồi."
Một mối nghi ngờ lớn trỗi dậy trong tôi, đồng thời cũng khơi dậy sự hưng phấn đã lâu không xuất hiện. Tôi xua tay: "Trước mắt không bàn về nguyên nhân tử vong, tiếp tục xem video hai nạn nhân còn lại đi."
Tiểu Đào nói: "Đoạn video tiếp theo có ghi lại được kẻ bị tình nghi là hung thủ."