Quay trở lại bên trong bảo tàng, tôi hỏi Tiểu Đào: "Phải rồi, sao em lại gọi là 'quản lý mới' vậy?"
Tiểu Đào giải thích, đây là người mới do Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch điều chuyển tới để thay thế người quản lý cũ. Lúc tra hỏi nhân viên bảo tàng, có vẻ như người quản lý mới này không được lòng mọi người lắm.
Viện bảo tàng, vốn là một đơn vị hành chính sự nghiệp khá tẻ nhạt, đòi hỏi một người quản lý bao dung và điềm tĩnh mới có thể dần khám phá niềm vui trong công việc. Quản lý cũ là một người vô cùng tâm huyết, yêu thích văn vật và được mọi người kính trọng. Nhưng vị quản lý mới lại là một kẻ quan liêu, xem viện bảo tàng chỉ là bàn đạp để thăng quan tiến chức, kiếm chác. Bởi vậy, ngay khi nhậm chức, ông ta đã thay đổi hàng loạt quy định, liên tục đưa ra những lời than phiền khiến nhân viên ai oán khắp nơi. Để theo đuổi cái gọi là thành tích, ông ta còn liều lĩnh mang mấy món quốc bảo sang Đài Loan trưng bày.
Tuy việc xúc tiến trao đổi văn hóa hai bên là điều tốt, nhưng ông ta lại quá chú trọng lợi nhuận, bỏ qua ý kiến chuyên gia, khiến không ít văn vật bị hư hại trong thời gian triển lãm.
Ngoài ra, ông ta còn tìm cách sắp xếp người thân của mình vào viện. Đơn cử như tên Tiểu Vương kia, vào làm thì lười biếng, lêu lổng, ngồi không hưởng lương, khiến ai nấy đều ghét cay ghét đắng.
"Khi điều tra, thậm chí có người còn lén nói với em rằng, sao kẻ bị hại lần này không phải là cái tên quản lý đáng ghét đó chứ?" Tiểu Đào bức xúc nói.
Băng Tâm trầm ngâm suy nghĩ: "Tại sao luôn có những người thích trở thành cái gai trong mắt kẻ khác, bị tất cả mọi người căm ghét mà không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Tôi bật cười: " Tôi cũng chịu thôi, biết đâu người ta lại thấy vui thì sao. Trang Tử đâu phải là cá, làm sao biết được cá có vui hay buồn?"
Tiểu Đào bĩu môi: "Đó gọi là mua vui trên sự đau khổ của người khác... Loại người đó đáng lẽ nên đi c.h.ế.t đi!"
Tôi vội nói: "Haiz, em nên tích khẩu nghiệp đi, giờ đang là lúc phá án, lỡ đâu lời nói lại ứng nghiệm thì sao?"
Tiểu Đào phá lên cười: "Ha ha, em còn mong nó ứng nghiệm ấy chứ, rồi em sẽ đi mua vé số luôn!"
Chúng tôi đến hiện trường nạn nhân thứ ba gặp nạn. Tôi mở dụng cụ kiểm tra, bảo Băng Tâm lấy phốt pho trắng ra. Phốt pho trắng tự cháy khi tiếp xúc với không khí nên được ngâm trong dung dịch cồn đặc biệt để tách nước. Băng Tâm dùng nhíp kẹp một miếng bông nhúng ít phốt pho, giơ lên không khí, lắc nhẹ cho cồn bay hơi. Một ngọn lửa màu xanh lam u tối lập tức bốc lên.
Tôi xoay nhẹ dụng cụ, chiếu ánh sáng từ nó xuống đất, chỉ thấy dưới nền lóe lên vệt sáng xanh chập chờn biến ảo, có thể nhận ra đó là vết tích đã được lau chùi.
Tôi khẽ điều chỉnh mặt thiết bị, lớp m.á.u bên dưới liền hiện ra với hai dấu hình tròn, do nạn nhân quỳ gối mà lưu lại. Dặn Băng Tâm theo sát, tôi kiểm tra xung quanh. Vì chỗ này lúc đó có khá nhiều máu, tôi hy vọng hung thủ đã giẫm phải và để lại dấu chân.
Kiểm tra một vòng, đến khi tôi định dừng lại thì đột nhiên nhìn thấy mấy dấu chân, không chỉ của một mà là năm người.
Chúng tôi đồng thanh kêu lên một tiếng, tối hôm đó, viện bảo tàng lại 'náo nhiệt' đến vậy sao?
Tôi lại xoay ánh sáng một vòng, phát hiện những dấu chân này cũng có vết tích lau chùi, tức là nhóm thủ phạm này đã giẫm vào máu, sau đó lau sạch. Tôi tiếp tục quan sát kỹ những dấu chân, nhắm mắt hình dung ra chiều cao, cân nặng của từng người và dáng đi của họ.
Tôi ra hiệu, Băng Tâm liền cất phốt pho. Tiểu Đào vẫn hoang mang: "Anh chắc chắn là có đến 5 người cùng để lại dấu chân sao?"
Tôi gật đầu: "Dấu vết không biết nói dối."
Băng Tâm cũng giật mình: "5 người cùng nhau rời đi mà không bị camera ghi lại sao?"
Tôi giải thích: "Nếu quen thuộc với vị trí camera thì hoàn toàn có thể làm được."
Tiểu Đào vẫn còn nghi ngờ, chưa tin hẳn, tôi đề nghị làm thí nghiệm thử. Vì vậy, tôi, Băng Tâm, Vương thúc và Tống Tinh Thần bắt đầu đi ra từ khu trưng bày Hồ Nhãn, để Tiểu Đào ngồi trong phòng an ninh quan sát. Dọc đường đi, chúng tôi tìm cách né tránh camera. Thực ra không khó lắm, chỉ cần áp sát chân tường là được.
Kết quả là, chúng tôi đi ra ngoài mà gần như không bị camera phát hiện, chỉ có hai góc cua không cẩn thận thì bị ghi lại bóng dáng. Lúc bấy giờ Tiểu Đào mới tin, năm người đúng là có thể rời đi mà không bị phát hiện.
Chúng tôi quay lại chỗ cũ, tôi muốn lần theo dấu chân một chút. Băng Tâm lại tiếp tục đốt phốt pho. Tôi vừa che dụng cụ vừa lần theo, tuy dấu chân sau đó trở nên rất mờ nhưng không hoàn toàn biến mất.
Năm cặp dấu chân này có ba cặp tương đối giống nhau, bước gần nhau, khi di chuyển luôn đặt mũi chân/lòng bàn chân trước xuống đất nhẹ nhàng để không gây ra tiếng động, có vẻ đã được huấn luyện bài bản.
Điều đặc biệt là, ba cặp dấu chân này từ đầu đến cuối đều đi ở bên ngoài, kẹp giữa một cặp dấu chân khác. Dáng đi của người này rõ ràng không giống họ, có vẻ là kẻ cầm đầu của ba người. Nhưng nếu là lão đại, thì ba người kia phải đi phía sau chứ? Nhưng ba người này lại đi song song với anh ta, mang ý giám sát rõ ràng, xem ra quan hệ giữa họ không hề đơn giản.
Dấu chân của người thứ năm ở bên trái, có vẻ như từ đầu đến cuối chậm nửa nhịp so với bốn người kia, hơn nữa nửa đường có mấy lần chuyển hướng, lại còn có dấu vết bị kéo lê.
Trong ngôn ngữ cử chỉ, bàn chân là thật thà nhất. Ví dụ, hai người đang nói chuyện nhiệt tình, nhưng chân một người lại hướng về phía lối cửa, điều này cho thấy người đó rất lơ đễnh.
Hướng của cặp dấu chân thứ năm lệch hẳn so với bốn người còn lại, cho thấy người này không phải một thành viên của nhóm. Tôi nhắm mắt lại tưởng tượng xem đây là tình cảnh gì, mơ hồ hình dung ra một người cường tráng đang kéo lê một người gầy ốm, mấy lần có ý định chạy trốn đều bị lôi trở lại.
Dấu chân này lẽ nào là của tên Tiểu Vương, anh ta bị hung thủ bắt đi ư?
Chúng tôi lần theo đến bậc cửa thì dấu chân biến mất. Dấu chân cuối cùng hướng về phía bên phải. Tôi đi về phía đó mấy bước, Tiểu Đào nói: "Tống Dương, ra ngoài đường rồi, không thể nghiệm được dấu chân đâu."
" Tôi biết..." Tôi đáp, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Ánh mắt tôi sắc bén lướt nhìn xung quanh, không chỉ tìm kiếm dấu vết mà còn đang tái hiện lại diễn biến đêm đó. Bảo vệ Tiểu Vương không phải là nhân vật quan trọng, vậy hung thủ bắt sống anh ta nhất định phải có một mục đích tức thời nào đó.
Nếu tôi là hung thủ, đạt được mục đích xong sẽ lập tức xử lý anh ta.
Đi thêm một đoạn, trên đường xuất hiện một công trình đang thi công dở dang. Trực giác mách bảo tôi rằng rất có thể sẽ có manh mối ở đó.
"Thắp sáng đèn lân quang!" Tôi nói.
Băng Tâm liền kích hoạt thiết bị lân quang. Lúc này đã là hơn 19 giờ tối, ánh sáng huỳnh quang chiếu vào hiện trường đem lại hiệu quả khá tốt. Tôi giơ cao chiếc ô nghiệm thi, bước về phía bên trong công trường. Băng Tâm theo sau, nghi ngại nói: "Anh Tống Dương, nơi này chẳng có gì cả."
"Ừm..." Tôi đang định nói là quay về thôi thì đột nhiên một vệt sáng xanh lướt qua khiến tôi lập tức phấn chấn. Giơ cao chiếc ô nghiệm thi, một vũng m.á.u lớn hiện ra trên mặt đất, giữa đó lờ mờ một hình hài con người...