Phát hiện này khiến tất cả mọi người rùng mình. Tiểu Đào vội vã rút điện thoại chụp lại, rồi thốt lên: "Ôi, vết m.á.u này có vẻ khá... nhỏ!"
Vũng m.á.u kia quả thật rất nhỏ, không chỉ vậy còn có vẻ co cụm lại ở chính giữa. Băng Tâm hỏi: "Đây có phải là vết m.á.u đã thấm sâu vào trong rồi không?"
Tôi kiểm tra một chút: " Đúng vậy, chỗ này vốn là một đống cát lớn. Thi thể hẳn đã bị đặt lên trên, m.á.u thấm sâu vào cát xuống tận tầng đáy, chỉ lưu lại vết m.á.u mờ nhạt khó phát hiện. Sau đó, có lẽ cái xác đã bị xúc đi cùng với cát."
Tiểu Đào trấn tĩnh lại tinh thần: "Đi thôi, tìm người phụ trách ở đây hỏi rõ xem sao."
Chúng tôi tìm được số điện thoại quản lý công trình dán trên tường. Anh ta ở ngay gần đó. Một lát sau, một người đàn ông lật đật chạy đến, tay quệt quệt cái miệng còn dính mỡ, vồn vã hỏi: "Đồng chí cảnh sát, tìm tôi có chuyện gì?"
Tiểu Đào nghiêm mặt hỏi: "Sáng sớm hôm qua, công trường các anh có xảy ra chuyện gì bất thường không?"
"Tình huống bất thường? Tôi không hiểu cô đang nói gì." Gã đàn ông cười gượng, vẻ bất an hiện rõ mồn một trên nét mặt.
Tôi lạnh giọng: "Đừng có giả vờ ngây ngô nữa. Một cái xác đã xuất hiện trong công trường này, đúng không?"
"Xác người? Anh đang nói đùa sao?"
Hắn ta vẫn cố cãi chối, nhưng chỉ vài câu dọa dẫm của Tiểu Đào đã khiến hắn phải thừa nhận. Thì ra, sáng hôm qua khi bắt đầu làm việc, gã phát hiện trên đống cát có một cái xác đẫm máu. Hoảng sợ, gã liền bàn bạc với mấy đồng nghiệp, sau đó tìm một chiếc xe tải, chở cả cát lẫn xác đi tẩu tán.
"Cái gì?" Chúng tôi nghe vậy mà giật mình kinh hãi. Gã đàn ông hoảng hốt quệt mồ hôi trên trán, vội vã giải thích: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự có nỗi khổ tâm riêng. Tòa nhà này ban đầu xây dựng đã vô cùng khó khăn, giờ lại đột nhiên xuất hiện một cái xác. Chung cư sau này làm sao mà bán được? Tôi còn đang gánh một khoản nợ hơn trăm vạn. Nếu không bán được, cả già trẻ lớn bé nhà tôi đều sẽ ra đường mà không có chỗ dung thân."
Tiểu Đào cười khẩy: "Hơ hơ, nỗi khổ thật to lớn nhỉ. Thôi bớt vòng vo đi, t.h.i t.h.ể đó rốt cuộc đã bị quăng đi đâu rồi?"
"Vứt? Không có, không có đâu. Dù gì chúng tôi vẫn phải tích đức chứ, làm sao dám vứt xác người bừa bãi như thế. Dù sao thì cơ thể anh ấy cũng do cha mẹ ban cho..."
"Đừng có vòng vo tam quốc nữa!" Tiểu Đào giận dữ quát. Gã đàn ông lúng túng biện bạch: " Tôi đã mang vứt vào công trường của đối thủ cạnh tranh rồi... Đồng chí cảnh sát, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, bởi vì lúc ấy tôi đã bàn bạc với mấy quản đốc, rất có thể chuyện này là do đối thủ cạnh tranh cố tình hãm hại tôi. Hắn ta thường xuyên chơi xấu, làm toàn điều thất đức, nhất định là hắn cố tình gài bẫy tôi. Hừ, ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa!"
Tôi nghe mà suýt thì hộc m.á.u tại chỗ. Tiểu Đào đành bất đắc dĩ: "Anh lái xe dẫn chúng tôi đi."
Gã đàn ông vội vã lấy một chiếc SUV ra, chúng tôi lên xe, thẳng tiến đến một công trường đang thi công khác. Tới nơi, gã bảo chúng tôi tự vào tìm, bởi vì gã và tên chủ bên này vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung.
Chúng tôi đi lòng vòng khắp công trường, nhưng chẳng thấy cái xác đâu. Băng Tâm nghi ngại: "Chẳng lẽ lại bị người ta thủ tiêu tiếp rồi?"
Tiểu Đào thở dài thườn thượt: "Haiz, đúng là một t.h.i t.h.ể xui xẻo đen đủi." Sau đó, cô lấy điện thoại ra gọi cho quản lý công trình này. Một lát sau, người quản lý đó cũng đến. Hắn ta cũng y chang gã quản lý ban nãy, lúc đầu chối bay chối biến, mãi đến khi bị chúng tôi dọa nạt mới chịu thừa nhận. Thì ra, sáng hôm qua, trong công trình vô duyên vô cớ xuất hiện một t.h.i t.h.ể nam giới. Hắn ta chợt chột dạ, suy đoán đến 8, 9 phần là bị người khác hãm hại. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn liền quyết định tự mình "xử lý" cái xác. Vì vậy, hắn dùng một tấm vải bọc kín cái xác lại, đợi đến buổi tối thì tìm cách tẩu tán. "Đồng chí cảnh sát!" Gã dùng giọng Quảng Đông đặc sệt, mặt mày nhăn nhó đầy khó xử: "Cái chung cư này gần như là tất cả vốn liếng của tôi... Lỡ mà tin tức cái xác bị đồn ra ngoài, thì cái chung cư này bán cho ma! Toàn bộ tài sản của tôi sẽ đổ sông đổ biển, cả nhà tôi sẽ không có miếng gì bỏ vào mồm, tôi cũng là bất đắc dĩ thôi."
Tiểu Đào lộ rõ vẻ khinh thường, liếc nhìn tôi một cái rồi nói với gã: "Dẫn chúng tôi đi tìm ngay. Nếu không tìm thấy, anh cứ chờ nhận đơn kiện từ giờ cho đến hết đời!"
"Được, được thôi!"
Chúng tôi lại lên xe của gã, đi thêm một vòng rồi lại quay về chính công trường ban đầu. Tiểu Đào kinh ngạc: "Đừng nói với tôi là anh vứt nó lại chính ở đây đấy nhé!"
Gã quản lý lắp bắp trả lời: "Đồng chí cảnh sát, cô có điều không biết... Tên này là đối thủ cạnh tranh của tôi, hắn ta cực kỳ láo cá, thường xuyên cướp khách, rồi còn phái xã hội đen đến phá hoại, ăn cắp vật liệu xây dựng... Tôi đoán chắc chắn là hắn ta cố tình hãm hại tôi. Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa!"
Thấy công trường vắng tanh không một bóng người, gã lái thẳng xe vào bên trong. Xuống xe, gã dẫn chúng tôi đến một tòa nhà đang xây dở, sau đó chỉ vào một bức tường: "Xin lỗi, có thể... đập bức tường này ra không?"
Tôi hỏi: "Anh chắc chắn t.h.i t.h.ể nằm ở bên trong bức tường này chứ?"
"Chắc chắn, chắc chắn! Tối hôm qua tôi thấy bức tường này sắp hoàn thành, liền tiện thể ném cái xác vào giữa, sau đó trát vữa che lại." Vừa nói, gã vừa cười đắc ý, lộ rõ vẻ tự mãn.
Chúng tôi kinh ngạc. Nói về độ thủ đoạn, hai gã nhà thầu này quả thực kẻ tám lạng người nửa cân. Cái xác đã bị lôi đi lôi lại như vậy hẳn là hư hại đáng kể. Để giảm thiểu tổn hại thêm, tôi cầm búa, đích thân cẩn thận đập tường. Bên trong quả nhiên có một chiếc bao vải. Tôi và Băng Tâm hợp sức nhấc ra, đúng là t.h.i t.h.ể của nạn nhân Vương.
Dịch m.á.u từ t.h.i t.h.ể đã thấm ướt lớp vải bọc. Chúng tôi định mang về khám nghiệm thì gã quản lý công trường nghe tiếng đập tường chạy tới. Gã đứng ở cầu thang hét lên: "Lão Quảng Đông, ông lại dám chơi xấu tôi à!"
"Lão Đông Bắc c.h.ế.t tiệt, rõ ràng là ông chơi xấu tôi trước!"
Cả hai lập tức lao vào ẩu đả. Tiểu Đào nói: "Cứ kệ bọn họ, chúng ta về cục đã!"
Chúng tôi đưa t.h.i t.h.ể ra bên ngoài. Tiểu Đào lúc đó mới gọi báo cảnh sát địa phương, nói rằng ở đây có ẩu đả, nhờ họ đến bắt giữ hai kẻ đó. Thi thể được chúng tôi đưa về trụ sở, chuyển tới phòng pháp y. Tôi lập tức bắt đầu khám nghiệm.
Nạn nhân khoảng 25 tuổi. Do thân thể bị quăng quật, da trầy xước nhiều, nhưng vẫn có thể phán đoán thời gian tử vong dựa trên đồng tử và độ cứng của thi thể, là khoảng 11 giờ đêm hôm trước. Tôi cắt bỏ quần áo của anh ta, phát hiện n.g.ự.c có vết xuất huyết dưới da. Lật t.h.i t.h.ể lại, quả nhiên phía sau, đối diện vết xuất huyết, có một vết thương xuyên thấu. Hung thủ có vẻ rất thành thạo, đ.â.m một nhát từ phía sau, lách qua xương sườn, đ.â.m xuyên tim và phổi, m.á.u trong tim gần như đã chảy hết.
Băng Tâm trầm ngâm: "Thủ đoạn g.i.ế.c người này rất chuyên nghiệp, đây cơ bản là vết thương chí mạng phải không, Tống Dương?"
" Tôi không vội đưa ra nhận định. Thay vì chỉ nhìn, tôi tin vào những gì mình nghe thấy hơn." Tôi lấy dụng cụ thính xương ra, đặt lên n.g.ự.c thi thể, lắng nghe một lúc. "Có cảm giác có gì đó không ổn lắm." Tôi dùng tay sờ nhẹ sau lưng, rồi lấy tăm bông thấm ít máu, đưa lên quan sát kỹ, sau đó dùng bật lửa đốt để kiểm tra màu sắc ngọn lửa.
"Không đúng!" Tôi nói: "Nạn nhân đã c.h.ế.t trước khi bị đâm."