Tôi bảo Băng Tâm sờ thử đốt sống thứ 7 của nạn nhân. Cô bé thò tay sờ nắn rồi biến sắc: "Gãy!"
" Đúng, không chỉ gãy mà còn được ai đó nắn lại cẩn thận." Tôi hỏi Tinh Thần: "Người luyện võ có thể bẻ gãy xương sống, g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương chỉ trong nháy mắt không?"
Tinh Thần thản nhiên đáp: "Không cần luyện võ, chỉ cần có lực tay cộng với sự hiểu biết về cơ thể người, thì anh cũng làm được."
"Thật sao?" Tôi nhíu mày suy tư.
Tiểu Đào giật mình nói: "Tống Dương, ý anh là, nạn nhân c.h.ế.t do bị bẻ gãy xương sống, và anh khẳng định là bẻ bằng tay?"
"Để tôi khám nghiệm lại!" Tôi và Băng Tâm lật t.h.i t.h.ể lên, bảo Tiểu Đào chiếu đèn tử ngoại. Quả nhiên hai bên đốt sống nạn nhân xuất hiện dấu vết ngón tay. Điều đáng kinh ngạc là, hung thủ chỉ dùng hai ngón tay kẹp chặt rồi giật mạnh ra. Thủ pháp này tàn nhẫn và nhanh gọn, hệt như bóp c.h.ế.t một con kiến vậy.
Xương sống con người không chỉ là trụ cột của cơ thể, nó còn là lớp vỏ bảo vệ trung khu thần kinh. Việc giật đứt đốt sống sẽ khiến bó dây thần kinh trung ương đứt lìa. Phần nội tạng phía dưới n.g.ự.c sẽ ngừng hoạt động, khiến nạn nhân c.h.ế.t ngạt.
Vừa nãy tôi kiểm tra huyết dịch bằng phương pháp Ngỗ Tác cổ truyền, phát hiện trong m.á.u có hàm lượng oxy cực thấp, màu m.á.u khi cháy không giống m.á.u trong động mạch. Điều này chứng minh trước khi bị đâm, nạn nhân đã c.h.ế.t ngạt. Do đó, nguyên nhân hàng đầu dẫn đến cái c.h.ế.t là gãy đốt sống.
Rõ ràng hung thủ đã g.i.ế.c c.h.ế.t nạn nhân, sao còn tốn công đ.â.m thêm một nhát d.a.o sau lưng? Điểm này thực sự rất mâu thuẫn.
Tôi hỏi Tinh Thần: "Dùng hai ngón tay bẻ xương sống, người đó võ công cao cường lắm sao?"
Anh ta gật đầu: "Ít nhất phải luyện nội công từ mười năm trở lên."
"A... Tôi hiểu rồi. Có lẽ hung thủ không muốn thân phận bại lộ. Anh ta là một kẻ võ công cao cường, do quen tay mà g.i.ế.c nạn nhân Vương bằng cách đó. Rồi muốn che giấu nên cẩn thận nắn xương sống trở lại vị trí cũ, còn đ.â.m thêm một nhát d.a.o sau lưng. Hai việc diễn ra không đầy 1 phút, khiến pháp y rất dễ nhầm lẫn."
Tiểu Đào cười: "Câu tiếp theo sẽ là, nhưng không qua được ánh mắt tinh tường của tôi, đúng không?"
Tôi cũng cười: " Tôi đâu có ý đó."
"Chờ đã!" Băng Tâm kêu lên: "Chẳng phải hung thủ có cách g.i.ế.c người đơn giản hơn sao? Hắn có thể khiến nạn nhân tự sát mà!"
Chuyện này cũng khiến tôi bối rối. Đúng vậy, có thủ đoạn tinh vi như thế tại sao không dùng, mà lại phải tác động vật lý một cách thô bạo?
Không. Đến hiện tại đã xác định có bốn hung thủ, có lẽ việc này không phải do cùng một kẻ thực hiện.
Tôi hỏi: "À phải rồi, t.h.i t.h.ể ba bảo vệ kia đâu?"
Tiểu Đào nói: "Ở phòng lưu giữ thi thể, anh muốn xem không?"
"Dù có manh mối hay không, xem qua cũng không thừa thãi." Tôi đáp.
Tôn Băng Tâm bỗng nói: "Anh Tống Dương, em nhắc anh một chuyện, từ lúc xuống tàu đến giờ, anh chưa ăn gì, vẫn chịu được sao?"
Tôi cũng quên béng mất. Nghe Băng Tâm nói, bụng tôi mới bất giác réo lên, cười: "Khám nghiệm xong rồi ăn. Chỉ khổ cho Tinh Thần bị liên lụy cùng."
"Không sao." Tinh Thần thản nhiên đáp, vẻ không mấy bận tâm.
Tiểu Đào nói: "Thi thể giao cho bọn anh xử lý. Công trường lúc nãy dù sao cũng được coi là hiện trường án mạng, em sẽ dẫn người tới điều tra kỹ lưỡng. Với những manh mối hiện tại đã thay đổi, em nghĩ chúng ta có thể tìm được nhân chứng xung quanh khu vực viện bảo tàng. Việc này cứ giao cho chú Vương phụ trách."
"Chờ đã!" Tôi gọi hai người lại: "Chú Vương, nhờ chú điều tra một việc, tôi muốn biết ba nạn nhân khi còn sống sợ điều gì nhất."
Băng Tâm tò mò hỏi: "Anh Tống Dương, tại sao anh lại muốn biết điều này?"
"Đây chỉ là một suy đoán của tôi, chờ đến khi có bằng chứng xác thực rồi hãy nói." Tôi bí ẩn đáp.
Vương Nguyên Thạch gật đầu, rồi cùng Tiểu Đào đi làm nhiệm vụ. Trước khi đi, Tiểu Đào dặn dò: "Tối nay sẽ bận rộn lắm đấy. Hai anh khám nghiệm xong nhớ ăn uống đầy đủ."
Tôi ra hiệu đồng ý.
Tôi và Băng Tâm đưa ba t.h.i t.h.ể về lều pháp y. Như thường lệ, tôi tiến hành khám nghiệm qua một lượt. Bản thân những t.h.i t.h.ể này quả thực chẳng có gì đáng ngờ, bất kể ai khám nghiệm cũng đều sẽ kết luận là tự sát.
Thế nhưng có một điểm nhỏ khiến tôi chú ý: tim của cả ba nạn nhân đều phình to, điều này chứng minh trước khi c.h.ế.t họ đã trải qua một trạng thái hưng phấn tột độ. Vậy loại hưng phấn tột độ này rốt cuộc là do sợ hãi hay một cảm xúc nào khác, thì còn phải chờ kết quả xét nghiệm.
Tôi bảo Băng Tâm lấy mẫu m.á.u của họ rồi xét nghiệm hormone căng thẳng. Băng Tâm lấy mẫu m.á.u rồi cho vào máy, phải hai tiếng nữa mới có kết quả, mà giờ đã hơn tám giờ tối, tôi đề nghị cả đội ra ngoài ăn chút gì đó.
"Gọi cả Vương Đại Lý ra, đúng rồi, đừng nói là tôi đã về."
"Ha ha, được thôi, muốn tạo bất ngờ cho anh ấy đúng không!"
Chúng tôi chọn một quán lẩu. Băng Tâm gọi Vương Đại Lý ra ăn tối, anh ấy vốn luôn quấn quýt bên Băng Tâm, thế nên vừa nghe điện thoại đã lao đến như bay. Vừa vào đến nơi, trông thấy tôi và Tinh Thần, Đại Lý trợn tròn mắt, sau đó kêu lên đầy kinh ngạc: "Mẹ ơi Dương Tử, cậu về lúc nào thế?"
Tôi cười: "Mới về chưa lâu."
"Nghe giọng cậu, cứ như lát nữa lại phải đi vậy?" Đại Lý hỏi.
Tôi xua tay: "Phải đi gì chứ, không đời nào."
Lâu ngày gặp lại, Vương Đại Lý rất vui vẻ. Trong lúc nói chuyện, anh ấy hỏi tôi đang phá vụ án nào, tôi bất tiện tiết lộ, anh ấy liền nhăn mặt nói: "Haiz, bây giờ tôi đã là người ngoài cuộc rồi, tiến triển vụ án cũng không được kể..."
Tôi mắng yêu: "Cậu thôi cái giọng đó đi, lần trước để cho cậu biết, cậu đi rêu rao khắp nơi, hại tôi muốn chết!"
Nói tới đây tôi mới nhớ, vụ Lý Vân Gia hãm hại tôi năm xưa cũng chính vì anh ta tiết lộ thân phận của tôi. Mặc dù vụ án lần này chưa có bằng chứng nào cho thấy sự liên quan đến Lý Vân Gia, nhưng tôi luôn cảm giác giữa chúng có một mối liên hệ ẩn giấu nào đó.
Ngàn vạn lần đừng để một Lý Vân Gia thứ hai xuất hiện. Tôi thầm cầu khấn.
Ăn uống xong, Đại Lý hỏi tối nay tôi có về không. Dạo gần đây tôi cứ lang thang khắp nơi, bỏ bê cửa hàng, lòng cũng hơi áy náy, liền hứa: "Đại Lý, chờ tôi làm xong vụ này, cậu với Ưu Ưu cứ đi du lịch đi, tôi sẽ trông cửa hàng giúp cậu."
"Ai da, nói gì vậy chứ." Vương Đại Lý xua tay: "Dương Tử à, cậu đừng nghĩ là mình có lỗi với tôi. Cửa hàng đã có tôi lo rồi, cậu là người của những việc lớn mà, bảo cậu ngày ngày bán băng vệ sinh thì tôi không đành lòng. Huống hồ, nói đi thì phải nói lại, không có quốc gia thì làm gì có gia đình ổn định? Chỉ khi an ninh ổn định thì những người dân thường như chúng ta mới có thể an cư lạc nghiệp, đúng không?"
Băng Tâm bật cười: "Sao mấy lời này cứ như là người vợ son sắt chờ chồng xa trở về vậy?"
Nói đúng là có chút giống thật, tôi khẽ thấy xấu hổ.
Vương Đại Lý thuận thế diễn vai: "Dương Tử, cậu bên ngoài không kết giao thêm anh em nào khác đấy chứ?"
"Không có không có, hảo huynh đệ của tôi chỉ có mình cậu." Tôi cười khổ.
Anh ấy liền ôm n.g.ự.c ra vẻ: "Vậy tôi an tâm rồi, cậu cứ yên tâm cống hiến, cửa hàng tôi sẽ chăm sóc chu đáo nhất."
Băng Tâm cười phá lên: "Hai người dứt khoát ngày mai lên cục dân chính đăng ký 'giấy chứng nhận huynh đệ ' đi!"
Lúc này có điện thoại của Tiểu Đào, cô ấy than thở: "Tống Dương, xem ra em phải đi mua vé số thật rồi."
Tôi giật mình thon thót: "Xảy ra chuyện gì?"
"Quản lý viện bảo tàng c.h.ế.t rồi, mọi người mau đến đây ngay! Em gửi vị trí cho."