Tôi bảo Băng Tâm đừng đi theo vì kết quả xét nghiệm sắp có, nhưng cô bé không chịu, vậy là ba chúng tôi gọi taxi đến nhà người quản lý.
Chúng tôi đến khu chung cư, Tiểu Đào sợ mọi người không tìm được nên đứng chờ ở cửa, cùng đứng với cô ấy còn có hai nhân viên viện bảo tàng. Hóa ra, ban nãy họ đang điều tra ở trong viện bảo tàng, nghe điện thoại xong liền cùng nhau đến đây.
"Là ai gọi điện?" Tôi hỏi.
Tiểu Đào nói: "Vợ của ông ấy, bà ấy về đến nhà thì thấy chồng mình ngã vật dưới đất, m.á.u chảy khắp nơi, hốt hoảng gọi điện cho cục cảnh sát và viện bảo tàng, chắc lát nữa cảnh sát sẽ có mặt."
Chúng tôi vào trong nhà, trông thấy tổ trưởng đội bảo vệ đang an ủi vợ của người quản lý, bà ấy ngồi trên ghế, khóc nức nở như mưa.
Phòng khách nồng nặc mùi m.á.u tanh tưởi. Một người đàn ông mặc âu phục quỳ trước ban công, đầu cắm chặt xuống nền, xung quanh m.á.u tươi vương vãi khắp nơi. Nhìn từ góc độ này, chúng tôi chỉ có thể mơ hồ thấy trán người đàn ông đẫm m.á.u tươi.
Tôi giẫm chân lên thảm phòng khách, chợt phát hiện dưới mép thảm hình như có vật gì cứng, vội lùi lại, đeo găng tay rồi lật tấm thảm lên. Đó là một mảnh xương vỡ, vẫn còn dính liền da thịt. Băng Tâm kinh hãi thốt lên: "Xương sọ?"
"Không sai, cẩn thận xung quanh, khả năng còn nhiều mảnh xương khác bị văng ra xung quanh." Tôi cũng hít sâu một hơi. Nạn nhân tự đập đầu xuống đất đến mức nát bét, xương trán và xương sọ đều vỡ vụn. Về mặt thông thường, đây là chuyện rất khó tưởng tượng. Xương sọ con người vốn dĩ rất chắc chắn; ngay cả khi bị đập mạnh đến chết, thường cũng chỉ xuất hiện vết nứt. Muốn tự mình đập vỡ xương sọ đến mức vụn nát như thế này, cần phải có một ý chí và sức lực phi thường.
Tôi kiểm tra thi thể. Phần đầu be bét m.á.u thịt, đừng nói tới kiểm tra đồng tử, thậm chí ngay cả danh tính cũng khó lòng xác nhận. Có điều trên tay nạn nhân đeo một cái đồng hồ, mặt đã bị vỡ, m.á.u ngấm vào, kim đồng hồ đã dừng lại ở 7 giờ tối.
Tiểu Đào lấy một bức ảnh trên giá sách xuống, tôi cầm lên so sánh hình dạng xương mặt, gật đầu: " Đúng là ông ấy!" Tiếp đó dùng 'Thính cốt mộc' kiểm tra sau lưng nạn nhân, sau đó rắc một ít bột chuyên dụng lên người nạn nhân, nhưng chẳng thu được dấu vết nào đặc biệt. Rất có thể, đây lại là một vụ tự sát kỳ lạ khác!
Đương nhiên tôi sẽ không để ấn tượng ban đầu chi phối suy đoán. Tôi lấy ra một cái lọ nhỏ, rút mấy cây kim châm bạc từ bên trong. Tôi lần lượt châm vào lưng, bả vai. Đợi một phút, tôi rút chúng ra xem, mấy cây kim châm đều đã chuyển sang màu đỏ sẫm.
"Ồ, trò này là gì vậy?" Tiểu Đào hỏi.
"Theo thuật ngữ của Ngỗ Tác thì là 'âm dương châm', thực tế chỉ là đo độ pH. Tôi vừa đo độ pH trong cơ bắp nạn nhân, phát hiện trong cơ thể ông ấy có lượng lớn axit lactic, chứng tỏ nạn nhân đã vận động mạnh trước khi chết. Đặc biệt là cơ delta, đến giờ vẫn cứng như sắt." Tôi giải thích cặn kẽ.
"Xác định là tự sát sao?" Tiểu Đào hỏi lại.
Tôi không vội đưa ra kết luận, đứng dậy quan sát một lượt căn phòng bên trong, sau đó hỏi vợ quản lý: "Xin lỗi đã làm phiền, tôi có một vài điều muốn hỏi. Lúc bà về nhà, trong phòng chỉ có chồng bà thôi à?"
Bà vợ vừa khóc vừa nói: " Đúng vậy, chìa khóa nhà chỉ có tôi và ông ấy giữ. Lúc đó cửa còn khóa trái từ bên trong."
"Cửa sổ thì sao?"
"Cũng đóng kín."
" Tôi muốn hỏi một điều, khi còn sống chồng bà sợ nhất điều gì?"
Bà vợ trố mắt ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: "Cảnh sát, chuyện này có liên quan đến vụ án ư?"
"Chắc chắn có liên quan." Tôi khẳng định dứt khoát.
Bà ta suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: "Trong mắt người ngoài, chồng tôi có thể là một người rất ham lợi. Thứ ông ấy sợ nhất đại khái chính là mất đi quyền lực, địa vị..."
"Không, tôi muốn biết cụ thể hơn một chút. Nói cách khác, khi còn bé ông ấy từng trải qua chuyện gì đặc biệt không?" Tôi gợi ý.
"À, đúng rồi, có một chuyện!"
Bà ta kể cho tôi, khi còn bé người quản lý sống ở nông thôn, từng bị bắt nạt nặng nề. Kẻ bắt nạt là con trai của trưởng thôn. Cứ đi đâu trong thôn mà gặp phải gã, gã đều bắt ông ta dập đầu gọi cha. Đó là nỗi nhục nhã khó phai mờ nhất trong lòng ông ấy. Bởi vậy, sau khi tốt nghiệp đại học, ông ấy mới liều mạng vươn lên.
Thì ra kẻ đáng ghét cũng có những góc khuất đáng thương. Tiểu Đào ngạc nhiên nhìn tôi, rồi lại nhìn t.h.i t.h.ể của người quản lý. Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên ngoài. Tôi bảo mọi người ra ngoài trước một lát. Nhân lúc chưa có ai vào, tôi nhanh chóng kiểm tra dấu chân ở ngưỡng cửa, sau đó so sánh với giày dép trên kệ giày, rồi đứng dậy nói với Tiểu Đào: "Xem ra không có dấu hiệu người ngoài đột nhập."
Tiểu Đào nghi ngờ hỏi: "Em không hiểu, tại sao hung thủ lại để mắt đến người quản lý này, không ngại vất vả tìm đến g.i.ế.c ông ta? Giữa họ có quan hệ gì à?"
Tôi phân tích: "Người quản lý này hám lợi, xu nịnh luồn cúi, có thể đã đắc tội không ít người. Nhưng anh không cảm thấy đây giống một vụ báo thù. Có một manh mối quan trọng đang hiện rõ trước mắt chúng ta."
"Manh mối gì ạ?" Tiểu Đào nhìn tôi chờ đợi.
Tôi nói, người bảo vệ Tiểu Vương không bị hung thủ g.i.ế.c ngay lập tức, mà bị đưa tới nơi vắng vẻ để sát hại. Rõ ràng hung thủ có thể g.i.ế.c anh ta dễ như trở bàn tay vậy, nhưng lại cố ý đi đường vòng. Trong đó chắc chắn có nguyên nhân.
Tôi đoán, trước khi Tiểu Vương chết, hung thủ đã tra khảo anh ta, từ miệng anh ta biết được một thông tin gì đó, và thông tin này có liên quan đến người quản lý.
Tiểu Đào hỏi: "Anh có tìm thấy dấu vết bị đánh đập trên người Tiểu Vương không?"
Tôi lắc đầu: "Không có, nhưng việc tra khảo đâu nhất thiết phải đánh đập. Em thử nghĩ xem, Tiểu Vương bị đám hung thủ bắt đi, trên đường tận mắt chứng kiến thủ đoạn tàn độc, bí ẩn của chúng khi sát hại ba đồng nghiệp, như vậy đã đủ uy h.i.ế.p anh ta rồi chứ?"
"Nghe có lý đấy. Vậy thông tin anh ta tiết lộ có thể là gì đây?"
Đúng lúc này, các cảnh sát khác đi vào, trao đổi với Tiểu Đào. Tôi thấy ồn ào liền đi ra ngoài, Băng Tâm cũng theo sau. Thời tiết Nam Giang đã chuyển mát, ban đêm khá lạnh, trời không một ánh sao, xem ra sắp có mưa.
Băng Tâm ân cần nói: "Anh Tống Dương, anh mặc phong phanh quá, coi chừng cảm lạnh đấy."
Tôi cười: "Anh khỏe lắm, cứ yên tâm."
Đúng là không nên chủ quan như vậy. Vừa dứt lời, một cơn gió lạnh ùa tới khiến tôi rùng mình, liền hắt hơi một cái. Băng Tâm liền chìa ra một chiếc khăn giấy. Tôi cảm ơn, lau mũi, rồi ngẩng đầu lên thì đột nhiên phát hiện sau bóng cây có một người. Người đó vừa chạm mắt tôi đã lập tức quay người bỏ chạy. Nếu hắn không làm vậy, có lẽ tôi đã không sinh nghi.
"Đứng lại!" Tôi quát lên một tiếng, vội đuổi theo. Nhưng người đó tốc độ rất nhanh, thoáng chốc đã biến mất hút ở cổng khu chung cư. Tôi chạy ra tới nơi thì gặp Vương Nguyên Thạch đang đi vào, liền hỏi: "Vương thúc, chú có thấy một người vừa chạy ra ngoài không?"
"Không hề!" Vương thúc lắc đầu, tôi nhất thời cảm thấy khá chán nản. Lúc này Vương thúc lại nói: "Chuyện cháu giao cho chú điều tra, chú đã có kết quả rồi. Cháu muốn nghe một chút không?"