Sáng hôm sau bò dậy, tôi căn bản đã khôi phục bình thường. Vương Đại Lý nhìn thấy vỏ lon trong thùng rác thì ngạc nhiên: "Dương, tối qua cậu uống bia à?"
Tôi chẳng chối được, đành ấp úng thừa nhận. Anh ấy vỗ vỗ vai tôi, nói: "Tớ biết cậu phá án vất vả, có chuyện gì cũng đừng gánh một mình, cứ tâm sự với tớ, đừng để tâm lý có vấn đề."
Tôi cười cười: "Tớ không sao thật mà."
Đại Lý cũng là nạn nhân của Lý Vân Gia. Tôi đang phân vân không biết có nên nói chuyện này cho anh ấy biết không. Nghĩ lại thì thôi đi, ám thị của Lý Vân Gia trong đầu anh ấy chưa trừ tận gốc, tuyệt đối đừng để anh ấy liên lụy vào.
Đích thân trải qua sự việc tối qua, tôi mới cảm nhận được loại ám thị này, cho dù biết rõ tác dụng của nó nhưng vẫn không tránh được, giống như biết rõ viên đạn sẽ b.ắ.n ra từ nòng s.ú.n.g nhưng chẳng thể làm gì.
Lòng người quả thực rất yếu đuối. Tôi thật may mắn vì có Tống Tinh Thần bên cạnh bảo vệ, nếu không có lẽ đã xong đời.
Lúc này Tiểu Đào gọi điện tới hỏi tôi đã ăn chưa, có muốn đi ăn sáng cùng không. Mặc dù chỉ nói mấy câu vu vơ nhưng tôi biết cô ấy thực ra là đang lo lắng cho tôi, khiến lòng tôi ấm áp hẳn lên.
Tôi nói trong điện thoại: "Phải rồi, nếu như chắc chắn Lý Vân Gia chưa c.h.ế.t thì nhất định phải bảo Chú Vương rút khỏi vụ này."
"Chuyện này em biết, nhưng Tống Dương, anh thật sự cảm thấy Lý Vân Gia chưa c.h.ế.t sao?"
"Khả năng vô cùng thấp, nhưng không phải là không có." Tôi đáp lời.
Một viễn cảnh tồi tệ nhất là ả không chỉ chưa c.h.ế.t mà còn liên thủ với Cảnh Vương Gia... Nếu như hiện giờ ả đã có bản nâng cấp của Hồ Nhãn, vậy tại sao lại phải dày công tìm lại con mắt cũ? Chẳng lẽ là muốn dâng cho Cảnh Vương Gia?
Nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình. Mặc dù chưa từng gặp Cảnh Vương Gia, nhưng từng thành viên trong Hắc Ám Thất Thiên Vương đều không thể xem thường.
Tôi bước ra ngoài, Tống Tinh Thần đã đứng đó, thanh đao vẫn bên mình, đợi sẵn. Tôi hỏi cậu ấy: "Cậu không phải đã thức trắng cả đêm đấy chứ?"
Mặc dù tôi nói vậy, nhưng nhìn sắc mặt Tống Tinh Thần không hề lộ vẻ mệt mỏi. Cậu ta điềm nhiên đáp: "Không, sau khi cậu ngủ thì tôi cũng nghỉ ngơi."
"Ngủ ngay bên ngoài sao?"
Cậu ta không trả lời. Trong lòng tôi chợt dấy lên một cảm giác thương xót. Dù Tống Tinh Thần vâng lệnh bảo vệ tôi, nhưng cậu ấy đã làm vượt xa chức trách của mình. Tôi nghĩ mình phải đối xử tốt với cậu ấy hơn một chút.
Ăn bữa sáng xong, chúng tôi đến cục cảnh sát. Chú Vương và Tiểu Đào lần lượt lái hai chiếc xe. Lên xe, chúng tôi thẳng tiến đến bệnh viện tâm thần.
Suốt dọc đường, không ai nói câu nào, bầu không khí trở nên chùng xuống. Đúng 9 giờ, chúng tôi đến nơi. Tiểu Đào trình bày đơn giản mục đích của mình, và vị viện trưởng rất hợp tác với công tác điều tra. Ông dẫn chúng tôi đến thăm căn phòng bệnh Lý Vân Gia từng ở. Căn phòng chỉ khoảng 4m2, chúng tôi không thể cùng lúc đi vào, tôi vào một mình. Chăn chiếu bốc mùi hôi thối, tôi có thể cảm nhận rõ ràng cuộc sống những ngày cuối đời của Lý Vân Gia ở đây, bất giác thấy ả cũng thật đáng thương. Tôi hỏi viện trưởng: "Ở đây, các ông giám định bệnh nhân bằng cách nào?"
Viện trưởng giải thích: "Mỗi một chứng bệnh tâm thần đều có những triệu chứng đặc trưng riêng biệt, những triệu chứng này rất khó giả mạo. Nói thế này, bệnh tâm thần có ba yếu tố chính: nhận thức méo mó, rối loạn nhận dạng bản thân và cảm xúc đảo lộn..."
"Được rồi được rồi!" Tiểu Đào cắt ngang lời ông: "Rốt cuộc vẫn chỉ dựa vào mắt nhìn mà đánh giá sao?"
"Cô cảnh sát à, không thể nói như vậy. Các bác sĩ chúng tôi ở đây phải thông qua một quá trình quan sát dài và có hệ thống mới có thể chắc chắn một người mắc bệnh hay không." Viện trưởng đáp.
"Có khác gì dùng mắt thường để phán đoán đâu?" Tiểu Đào châm chọc.
"Xin mạn phép, nếu theo như cô nói, cảnh sát muốn chắc chắn nghi phạm có tội hay không, chẳng phải cũng toàn dựa vào lời khai sao?" Viện trưởng đáp trả gay gắt.
"Nói bậy, cảnh sát là nhìn vào chứng cứ!"
Tôi vội ngắt lời cuộc tranh cãi, hỏi viện trưởng: "Xin ông trả lời khách quan một câu, liệu có người nào có thể giả mạo bệnh tâm thần không?"
Viện trưởng trả lời: "Trừ khi người đó là nhà tâm lý học chuyên nghiệp, đồng thời sở hữu kỹ năng diễn xuất..."
Hai điểm này Lý Vân Gia hoàn toàn đáp ứng hoàn hảo: ả vừa là giáo viên tâm lý học, lại vừa là diễn viên múa.
" Nhưng..." Viện trưởng định nói gì đó rồi lại thôi.
" Nhưng sao ạ?"
"Cậu biết đấy, ở đây bệnh nhân phải uống thuốc đúng giờ hàng ngày. Những loại thuốc đó có tác dụng an thần rất mạnh, sẽ làm ý chí cá nhân dần suy yếu. Nếu như một người giả điên, rất nhanh sẽ bị lộ tẩy." Viện trưởng giải thích.
"Có lý!" Tôi suy tư. Nếu nhìn từ góc độ này thì Lý Vân Gia không thể giả mạo mãi được.
Tiểu Đào nói: "Chúng tôi muốn xem hồ sơ bệnh án của bệnh nhân này, tốt nhất là tìm bác sĩ phụ trách trực tiếp cô ấy đến đây."
Viện trưởng vâng một tiếng rồi rời đi. Tôi đi đi lại lại trong phòng bệnh, lẩm bẩm: "Thực ra nơi này không giống nhà tù, mặc dù ở đây không phải tử hình, nhưng lại sống không bằng chết."
Tiểu Đào đồng tình: " Đúng vậy, những nơi như thế này có thể khiến người bình thường cũng phải phát điên."
Băng Tâm hỏi: "Có khả năng nào, người phụ nữ này giả điên để vào đây, sau đó ngày ngày uống thuốc đến điên thật, rồi tự sát không?"
Tiểu Đào bật cười: "Ui, nghe có vẻ hơi có lý đấy chứ. Cô Tôn đây, hiếm khi nghe thấy cô nói một suy đoán có ích như vậy."
Băng Tâm bĩu môi: "Cắt, nói cứ như thể cậu chẳng có tác dụng gì vậy."
Đang đi đi lại lại, chợt tôi giẫm phải một mảnh sàn nhà, âm thanh có vẻ khác thường. Tôi liền lấy thính cốt mộc ra áp xuống rồi lấy tay gõ gõ. Tiểu Đào hỏi tôi nghe được cái gì, tôi không đáp mà cất thính cốt mộc lại, rồi lần tìm dưới miếng sàn đó.
Quả nhiên miếng sàn này có thể nhấc lên, nhưng không có gì giấu bên dưới. Nói đúng ra là không thể giấu, bởi dưới đó là một cái cống ngầm, mùi hôi từ nước thải bốc lên nồng nặc.
"Ọe, ghê tởm quá!" Tiểu Đào bịt mũi nói.
Tôi dùng động u chi đồng quan sát, phát hiện xung quanh có những hạt nhỏ li ti. Tôi nói: "Đưa cái nhíp và túi vật chứng đây."
Tôi dùng nhíp cẩn thận gắp những hạt nhỏ đó lên. Đột nhiên một suy đoán không lành chợt hiện lên: "Chẳng lẽ đây là thuốc bị lén vứt bỏ?"
Băng Tâm nói: "Mang đi xét nghiệm là biết ngay thôi, cái này dễ mà, dùng thuốc mẫu của bệnh viện để so sánh là được."
Chợt có tiếng loạt xoạt xé giấy. Chỉ thấy Vương Nguyên Thạch đang gỡ lớp giấy dưới mảng tường bong tróc. Thì ra bên dưới mảng tường có dán một lớp báo, nếu không nhìn kỹ thì không phát hiện ra. Từng mảng từng mảng báo được tách ra, bên dưới lớp xi măng hiện lên thứ gì đó.
Đó là những chữ được khắc bằng vật nhọn, có thể là đinh sắt. Hàng loạt những cái tên hiện ra: Tống Dương, Hoàng Tiểu Đào, Tôn Hổ,... tổng cộng có mười mấy cái, toàn bộ đều là những người tham gia bắt Lý Vân Gia.
Tôi lập tức rùng mình. Khi còn ở đây, đầu óc Lý Vân Gia tỉnh táo, khắc tên chúng tôi lên tường, tuyệt đối không phải là trò đùa. Tôi có thể tưởng tượng cảnh ả nghiến răng viết lên những cái tên này. Đây rõ ràng là một danh sách báo thù!