Tôi nhìn những vết bầm tím trên người, dường như vẫn còn cảm nhận được nỗi đau khi lưỡi roi xé thịt. Mặc dù tất cả chỉ là ảo giác, nhưng não bộ của tôi tin là thật, vì vậy cơ thể tạo ra phản ứng.
Tôi nói: "Công cụ này quá kinh khủng, so với Lý Vân Gia chỉ có hơn chứ không kém."
"Làm sao anh biết là trúng chiêu?" Tinh Thần hỏi.
Trong đầu tôi giờ là một mớ bòng bong, tim vẫn đang đập thình thịch, ngón tay vẫn còn run rẩy. Tôi cố gắng suy nghĩ một chút, nói: "Tên này biết mắt tôi có thể nhìn trong bóng tối."
"Cái gì???" Mọi người kinh ngạc.
Hung thủ cố ý đứng chỗ đó để tôi thấy mắt hắn. Một năm trước tôi đánh bại Lý Vân Gia chính nhờ vào "động u chi đồng" có thể nhìn ban đêm. Nhưng vạn lần không ngờ tới, phương pháp của hung thủ lần này lại trái ngược hoàn toàn, lợi dụng chính khả năng này để khiến tôi trúng chiêu.
Có điều hung thủ hơi quá nóng vội, đã bị Tiểu Đào cắt ngang. Chứ nếu là một đối một, chỉ e tôi đã c.h.ế.t hoặc phát điên rồi.
Tiểu Đào hỏi: "Vậy hắn có thể nhìn thấy anh sao?"
Tôi lắc đầu: "Anh nghĩ là không … không đúng, anh nhớ ra rồi, mắt còn lại của hắn có đeo thứ gì đó, là dụng cụ nhìn ban đêm, hắn cố ý nhắm vào anh."
"Người đó là Lý Vân Gia sao?"
"Anh không biết!"
Tôi thử nhớ lại hình dáng và chiều cao của đối phương, nhưng bỗng đầu đau như búa bổ. Tôi nghiến răng ken két, lắc đầu nói: "Xin lỗi, đầu anh bây giờ rối như tơ vò vậy."
Lúc này có điện thoại gọi cho Tiểu Đào. Tôi nghe thấy giọng Băng Tâm la lên: "Chị Tiểu Đào, không tìm thấy di thể Lý Vân Gia trong phòng thí nghiệm y khoa thành phố."
Tiểu Đào hỏi: "Chắc chắn chứ?"
"Tìm đi tìm lại, cũng không có!" Băng Tâm trả lời.
"Lúc di thể của cô ta được đưa vào, ai là người nghiệm thu, có ghi chép lại không?" Tiểu Đào hỏi tiếp.
"Có, em đang mang một bản sao về, bên chị thế nào rồi?" Băng Tâm nói.
"Chuyện dài lắm, về Cục trước đã." Tiểu Đào thở dài.
Chúng tôi rời sở nghiên cứu. Những hư hại trong sở Tiểu Đào tính sẽ dùng kinh phí của tổ chuyên án để sửa chữa. Trước khi đi, cô ấy để lại số điện thoại cho chủ nhiệm sở.
Ám thị giống như virus, đã xâm chiếm não bộ tôi. Cả đường đi trong đầu tôi cứ lặp đi lặp lại hồi ức kinh hoàng ấy, cảm thấy vô cùng bất lực và tuyệt vọng. Nhìn cảnh vật trôi ngược ngoài cửa xe, tôi thậm chí còn nảy ra ý nghĩ muốn đẩy cửa nhảy ra tự sát.
Khát khao mãnh liệt được giải thoát cuốn lấy tôi như một cơn nghiện. Suy nghĩ ấy khiến tôi rùng mình, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh. Lý trí tôi gần như tan vỡ, không sao kiềm chế nổi bản năng muốn kết thúc tất cả, chậm rãi đưa tay nắm lấy tay nắm cửa xe...
Một bàn tay đột nhiên vỗ vào vai tôi. Tống Tinh Thần nói: "Cậu chủ, thắt dây an toàn vào."
"Được!" Tôi gượng gạo cười. Thì ra anh ấy một mực ngồi phía sau quan sát từng cử chỉ của tôi, điều này khiến tôi xúc động. Tiểu Đào lo lắng hỏi tôi: "Tống Dương, anh không sao chứ?"
"Không sao!" Tôi lắc đầu.
"Anh có muốn đến gặp bác sĩ tâm lý sớm không? Không phải em nghi ngờ anh có vấn đề đâu, chỉ là phòng ngừa thôi."
Vừa nghe thấy bốn chữ "bác sĩ tâm lý", tôi nhất thời cảm thấy một sự giằng xé dữ dội trong lòng. Tôi muốn gào lên với Tiểu Đào rằng đừng coi tôi là bệnh nhân, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén được. Trong giờ phút quan trọng này, tôi không muốn bị người khác nghĩ mình bất thường, bèn nói: "Anh không sao thật mà. Tống Tinh Thần đánh ngất anh, tương đương với việc tác động mạnh vào não bộ. Anh ấy ra tay hơi mạnh, đầu anh giờ vẫn ong ong."
"Ừ!" Tiểu Đào cười: "Không sao là tốt rồi!"
Về đến cục cảnh sát đã là 11 giờ đêm. Chúng tôi cập nhật thông tin cho nhau. Vừa nghe đến chuyện tôi bị trúng đòn, Băng Tâm liền hoảng sợ. Tôi phải liên tục trấn an rằng mình không sao.
Băng Tâm không tìm thấy t.h.i t.h.ể Lý Vân Gia. Phòng thí nghiệm hàng tuần đều phải kiểm đếm thi thể. Lần ghi chép gần nhất cho thấy tuần trước t.h.i t.h.ể kia vẫn còn ở đó, cô bé đoán là nó đã bị đánh cắp.
Vương Nguyên Thạch nói: "Liệu có khả năng cô ta căn bản chưa hề c.h.ế.t không?"
Tiểu Đào nói: "Chúng ta ngồi đây đoán già đoán non cũng chẳng ích gì. Giờ muộn quá rồi, sáng mai qua viện tâm thần xem xét đi."
Tiểu Đào hỏi tôi có muốn ngủ lại chỗ em không. Tôi có thể nhận ra cô ấy sợ tôi ở một mình sẽ không an tâm. Mặc dù hiểu lòng em, nhưng trong lòng tôi vẫn chìm sâu vào sự suy sụp cực độ, vô cùng tiêu cực, không muốn bất cứ ai thương hại, liền từ chối.
Một mình tôi quay về nhà. Vương Đại Lý đã ngủ rồi. Tôi nằm trên giường, vừa nhắm mắt thì những ký ức kinh khủng lại như thủy triều dâng lên. Cố gắng gạt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu nhưng vô ích. Tôi khổ sở bấu chặt ga giường, cuối cùng bò dậy, đi lòng vòng như ruồi mắc màn. Đột nhiên mở tủ lạnh, phát hiện ra bia mà Đại Lý mua. Tôi mở ra uống. Với tửu lượng của mình, một lon cũng đủ để ngà ngà say.
Cồn cũng không giúp được tôi. Sau khi uống say, lý trí càng thêm yếu ớt. Nội tâm tôi tràn ngập thống khổ và tuyệt vọng, cảm thấy thế giới này chẳng còn gì đáng để tôi níu kéo, cuối cùng chạy vào bếp, cầm một con dao, nhắm ngay cổ tay mình...
Đúng lúc này thì một bàn tay chụp lấy tay tôi thật mạnh. Con d.a.o run rẩy rơi xuống đất. Ngẩng đầu lên, tôi và Tống Tinh Thần bốn mắt nhìn nhau. Thì ra anh ấy đã lén theo tôi về đây.
"Làm gì đấy?" Hơi men trong người khiến tôi ngang ngạnh hét lên: "Không cần anh quan tâm đến tôi!"
"Xin lỗi cậu chủ!" Đột nhiên anh ấy điểm một cái vào mạng sườn tôi, có lẽ là một huyệt đạo nào đó. Tôi lập tức đau đến không đứng vững, nước mắt trào ra, não bộ cũng tức thì tỉnh táo lại.
"Đừng để những thứ đó chi phối niềm tin của cậu!" Tống Tinh Thần nhắc nhở.
"Anh chưa từng trải qua, có tư cách gì mà nói như vậy!" Tôi gầm lên.
"Đừng làm nô lệ của ý nghĩ tiêu cực. Ý chí của cậu kiên cường lắm mà."
"Biến đi! Biến ngay!!!"
Tôi kích hoạt Minh Vương Chi Đồng. Anh ấy giống như bị một cú đ.ấ.m lùi về phía sau, nhanh chóng né tránh ánh mắt tôi, dùng tay che mặt, cơ thể khẽ run lên.
"Hãy chiến thắng nỗi sợ!" Tinh Thần gằn từng chữ.
Tôi siết chặt nắm đấm. Chiến thắng nó? Tôi phải làm sao để chiến thắng nó đây? Đột nhiên nghĩ tới Đạo đức kinh lần trước Trương Cửu Lân dạy mình, liền nhắm mắt lại bắt đầu đọc: "Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô danh thiên địa chi thủy..."
Bản thân nội dung Đạo đức kinh không quan trọng. Quan trọng là lúc đọc nó, dương khí trong cơ thể luân chuyển khắp lục phủ ngũ tạng, không ngừng hội tụ về đan điền, giúp tôi bình tâm trở lại.
Dần dần, tôi bình tĩnh trở lại. Cảm giác sợ hãi dần tan biến, lý trí đã khôi phục. Tôi hít thở sâu mấy cái, nói: "Cảm ơn anh, Tinh Thần."
Tống Tinh Thần cười nhạt. Tôi bảo anh ấy về nghỉ sớm đi, nhưng anh lắc đầu: "Không, anh sẽ ở lại trông chừng cậu!"