Âm Phủ Thần Thám

Chương 604

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Hai chiếc Huyết Tích Tử không ngừng luân phiên tấn công Tinh Thần, phối hợp ăn ý đến đáng sợ. Vũ khí va chạm tóe lửa, tiếng kim loại chói tai nhức óc, nhưng đối phương vẫn không chịu lộ diện. Tôi vô cùng lo lắng, nếu cứ tiếp tục thế này, Tống Tinh Thần sẽ gặp nguy hiểm.

"Bắn về phía cửa sổ!" Tôi ra lệnh cho Tiểu Đào. Cô bé " vâng" một tiếng rồi giơ s.ú.n.g b.ắ.n ra ngoài cửa sổ hai phát. Tôi mơ hồ trông thấy trong bụi cây bên ngoài có một người mặc đồ đen chạy vọt đi.

Lúc này, khói bụi từ vụ nổ đã dần tan. Kẻ bên ngoài cửa sổ cũng không tấn công nữa. Tôi quay đầu lại hỏi chủ nhiệm sở nghiên cứu: "Ở đây còn cửa khác..." Chưa nói dứt câu, tôi đã kinh ngạc nhận ra, cái lon vừa đặt trên đèn cồn đã biến mất. Thì ra cuộc tấn công vừa rồi chỉ là giương đông kích tây, có kẻ đã lẻn vào trong để đánh cắp con mắt. Phòng thí nghiệm này tuy rất rộng, nhưng lại quá thoáng, không có chỗ nào để ẩn nấp, chỉ có một cánh cửa hông cũng bị khóa chặt. Theo bản năng, tôi ngước nhìn lên trần nhà, bắt gặp một gương mặt quen thuộc. Chính là ả đã từng tập kích chúng tôi ở Phù Phong. Không nghi ngờ gì nữa, ả ta là thủ hạ đắc lực của Cảnh Vương Gia.

Người phụ nữ mặc một bộ đồ đen bó sát, bên hông đeo một chiếc Huyết Tích Tử. Tay và chân ả ta gắn những giác hút đặc biệt, dùng để cố định cơ thể với trần nhà.

"Tiểu soái ca, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Ả ta cười khẩy một tiếng, đột nhiên vung tay hất ra một nắm bột trắng xóa. Tống Tinh Thần hô lên: "Cẩn thận!" rồi vội vàng giơ tay áo chắn trước mặt tôi. Đám bột đổ ập xuống. Chỗ da nào bị dính đều bỏng rát, chắc chắn là một loại thuốc ăn mòn cực mạnh, nếu dính vào mắt có thể sẽ bị mù vĩnh viễn.

Trong khoảnh khắc đó, ả ta nhảy xuống rồi lao vọt ra ngoài cửa sổ. Tôi hô lớn: "Mau đuổi theo!"

"Con mắt đó không quan trọng bằng sự an toàn của cậu." Tinh Thần lãnh đạm nói.

"Anh không biết sự đáng sợ của con mắt đó đâu, không thể để Cảnh Vương Gia có được nó." Tôi vội vàng nói.

Tống Tinh Thần cau mày, đắn đo nửa giây rồi nói với Tiểu Đào: "Xin bảo vệ kỹ Tống Dương." Sau đó, anh ta xông ra ngoài. Tôi và Tiểu Đào trao đổi ánh mắt. Cô bé cầm s.ú.n.g lên, còn tôi thì dắt tay chủ nhiệm sở nghiên cứu đi ra. Nơi này đã không còn an toàn nữa, việc cấp bách trước mắt là phải rời đi.

Không gian chìm trong bóng tối, nhưng không ảnh hưởng đến thị lực của tôi. Tôi cẩn thận xác nhận xem có ai nấp ở góc phòng không. Đột nhiên, một bóng người xuất hiện trong tầm mắt. Kẻ đó mặc áo khoác, đội mũ trùm đầu, ngụy trang vô cùng kín đáo. Trong lòng tôi thầm nghĩ: "Ngu ngốc, lại muốn đánh lén ta trong bóng tối ư?"

Tôi giơ tay ngăn Tiểu Đào lại, giật khẩu s.ú.n.g trong tay cô bé, rồi nhắm b.ắ.n tên kia.

Đột nhiên, đồng tử mắt phải của đối phương đổi màu, biến thành một đóa hồng đỏ tươi. Nhưng cảm giác kỳ quái sau đó mới thật sự khiến tôi hoảng sợ. Trong nháy mắt, thời gian trôi đi chậm đến lạ thường. Động tác giơ s.ú.n.g của tôi bị chia thành nhiều phân đoạn, giống hệt một pha quay chậm trong phim.

Khung cảnh xung quanh bắt đầu méo mó vặn vẹo. Cơ thể tên kia dần dần lớn lên, một cái đầu chó đen sì chui ra từ chiếc mũ trùm, đôi mắt lóe lên sáng quắc. Cái đầu chó đó lại mở miệng nói tiếng người ư???

"Trò chơi của chúng ta còn chưa kết thúc đâu, Tống Dương."

"Thuần... Thuần Cẩu Sư ư?"

Tôi theo bản năng lại định bóp cò b.ắ.n hắn, nhưng chợt nhận ra mình đang bị trói, bị trói trên một cây thánh giá, hoàn toàn không thấy Tiểu Đào và chủ nhiệm sở nghiên cứu đâu cả. Khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Cơ thể tôi trở lại căn phòng ngầm mà trước đây tôi từng bị Thuần Cẩu Sư nhốt.

Ảo giác! Chắc chắn đây là ảo giác.

Đây là đoạn hồi ức kinh khủng nhất mà tôi không muốn nhìn lại, dù bác sĩ tâm lý đã chôn sâu nó, nhưng giờ đây nó lại thoát ra. Nhìn thấu được điều này, tôi nghĩ nó sẽ không làm tổn thương tôi được nữa… Kẻ thuần cẩu đột nhiên giũ ra một chiếc roi từ ống tay áo, đó là một chiếc roi sắt đầy gai nhọn, quất mạnh vào mạn sườn tôi. Một cơn đau xé lòng khiến tôi kêu thét, rõ ràng tôi trông thấy lưỡi roi đã xé toạc một mảng thịt lớn trên người mình.

Vết thương bị xé bỏng rát, cảm giác đau lan tràn khắp cơ thể. Tôi cắn chặt hàm răng, cơ bắp toàn thân co cứng, mồ hôi lạnh thấm ra từ lỗ chân lông.

Kẻ thuần cẩu nhếch mép cười: "Tống Dương, anh cho rằng c.h.ế.t thì sẽ trốn tránh được tôi sao? Đừng hòng mơ tưởng."

Tôi giận dữ gằn giọng: "Ngươi chẳng qua chỉ là ảo giác, tất cả những thứ này đều là giả! Tôi biết công cụ sát nhân của ngươi là một phiên bản nâng cấp của hồ nhãn, không những khiến người ta cảm thấy thời gian ngừng trệ, mà còn gài những ám thị mạnh mẽ vào đầu họ."

"Giả ư?" Kẻ thuần cẩu cười khẩy, tiếp tục vung roi lên, lưỡi roi lại xé một mảnh thịt khác trên người tôi. Tôi đau đến thấu xương, đau đến sắp ngất đi, hai hàm răng cắn chặt cũng muốn vỡ ra.

"Nỗi đau này là giả sao? Chỉ cần cảm nhận của ngươi là thật thì cũng đủ khiến ngươi sụp đổ." Kẻ thuần cẩu dùng hai tay, đúng hơn là dùng hai móng vuốt giữ chặt chiếc roi, l.i.ế.m vết m.á.u trên đó: "Trước khi ngươi sụp đổ, thời gian nơi này là vô hạn, chúng ta có thừa thời gian để chơi tiếp!"

Dứt lời, hắn lại quất một roi tới. Tôi ngước cổ lên hét thảm thiết, hắn phát ra tiếng cười điên dại. Lưỡi roi quấn vào cơ thể rồi giật ra, y phục rách bươm, tôi trông thấy da thịt mình như bị tùng xẻo, m.á.u thịt be bét, xương sườn trắng hếu lộ ra ngoài.

Ý chí đã gần như sụp đổ, tôi gào khóc: "Dừng tay lại, mau dừng lại!"

"Cầu xin tôi sao?" Kẻ thuần cẩu cười lớn, lại quất thêm một roi. Tôi có cảm giác dây thần kinh trong đầu mình như đứt lìa, sau đó mất đi ý thức.

Hôn mê không biết bao lâu, đột nhiên có mùi hăng xộc thẳng lên mũi. Tôi bật dậy nhìn quanh thì thấy Tiểu Đào, Tống Tinh Thần và chủ nhiệm sở nghiên cứu đang ở đó. Nơi tôi nằm là phòng nghiên cứu vừa bị tấn công, đèn đã được bật sáng, ánh sáng khiến tôi phải giơ tay che mắt.

Chủ nhiệm sở nghiên cứu cầm một chiếc cốc giữ nhiệt trên tay, bên trong là một ít chất lỏng hóa học. Vừa rồi thứ tôi hít phải chính là nó, dường như có công dụng kích thích tinh thần.

"Tốt quá rồi!" Tiểu Đào mừng đến phát khóc: "Anh có thể tỉnh táo lại, bọn em lo gần chết."

Tôi khoác chiếc áo của Tống Tinh Thần đang đắp trên người, cảm giác đau nhức vẫn còn. Vén áo lên xem thì sợ đến ngây người. Vùng sườn tôi thâm tím, vừa rồi có vẻ tôi đã đổ rất nhiều mồ hôi, quần áo ướt sũng, dính dấp rất khó chịu.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Tôi hỏi.

"Suýt nữa anh đã c.h.ế.t rồi." Tống Tinh Thần lạnh lùng nói.

Mới vừa rồi tôi trúng chiêu một cách khó hiểu, cứ điên cuồng gào thét. Tiểu Đào nhận thấy có điều bất ổn, mơ hồ thấy bóng người trong bóng tối, liền giật khẩu s.ú.n.g trên tay tôi, b.ắ.n liên tiếp mấy phát.

Kẻ đó bị tiếng s.ú.n.g làm cho hoảng sợ, bỏ chạy. Nhưng tôi thì không thoát ra khỏi ảo giác, ngã lăn ra đất giãy giụa kêu gào khiến Tiểu Đào hốt hoảng nhưng không biết làm gì. May mắn sao Tinh Thần nghe tiếng súng, kịp thời chạy về. Anh ấy quyết định dứt khoát đánh tôi bất tỉnh, nếu không tôi đã phát điên trong ảo giác…

Âm Phủ Thần Thám

Chương 604