Tôi và Tiểu Đào liếc nhìn nhau, tôi nhỏ giọng hỏi em: "Xe đã cất kỹ rồi chứ?"
Tiểu Đào chớp mắt, đáp lời: "Yên tâm đi, chuyện này em mà không biết xử lý sao, xe đã được giấu kín đáo trong bụi cây rồi."
Người đàn ông kia dừng xe, rồi bước vào. Anh ta thành thạo nhấn mật mã mở cửa, hoàn toàn không hay biết nơi này đã bị đột nhập. Đó là một người đàn ông trung niên, gầy gò, đeo cặp kính dày cộm.
Nếu giờ bật đèn lên, đột nhiên thấy chúng tôi trong phòng, vị chủ nhiệm chắc chắn sẽ lên cơn đau tim. Vì vậy, tôi liền đẩy rơi một chiếc ly trà xuống đất. Người đàn ông giật mình 'A' lên một tiếng, không khỏi có chút hoảng sợ.
"Xin chào, đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát." Tôi nói.
"A!" Ông ấy lại giật mình: "Làm sao các anh lại vào được đây?"
"Anh quên khóa cửa!" Tôi nói dối ngay tắp lự.
" Tôi... tôi có thể bật đèn lên được không?"
"Cứ tự nhiên!"
Khi đèn bật sáng, ông ấy vẫn chưa hết bàng hoàng, liên tục vuốt n.g.ự.c trấn tĩnh. Vị chủ nhiệm giới thiệu ông ấy là một nhà khoa học cấp cao tại đây. Giờ đã gần 9 giờ tối, tôi hỏi: "Sao muộn thế này mà anh còn đến đây?"
"Có người gọi điện cho tôi, hẹn gặp ở đây." Ông ấy đáp.
"Là ai?" Tôi tra hỏi.
Ông ấy liền nêu tên vị quản lý viện bảo tàng.
"Cho tôi xem nhật ký cuộc gọi."
Vị chủ nhiệm có vẻ ngập ngừng, ra sức che giấu, sau đó tôi mới biết trong danh bạ, ông ấy đã lưu tên là 'Quản Lý Viện Bảo Tàng'. Tôi cười khẽ: "Đừng sợ, chúng tôi là cảnh sát hình sự, những bí mật nhỏ của riêng các anh, chúng tôi sẽ không động chạm đến đâu."
"Cảnh sát hình sự ư... đã xảy ra chuyện gì sao?" Vị chủ nhiệm hoàn toàn bối rối.
Tôi lướt nhanh qua nhật ký cuộc gọi, rõ ràng đây là cuộc gọi được thực hiện sau khi vị quản lý đã chết, chắc chắn là hung thủ mạo danh. Khi nghiệm thi ban nãy, tôi có kiểm tra túi của vị quản lý nhưng không tìm thấy điện thoại. Vì chưa kiểm tra trong nhà, tôi không thể biết liệu hung thủ đã lấy điện thoại của ông ta hay chưa.
Tôi hỏi: "Lúc quản lý gọi điện, giọng nói có bình thường như mọi khi không?"
Vị chủ nhiệm cố gắng nhớ lại: "Không biết nữa, bọn tôi không nói chuyện với nhau nhiều nên cũng không có ấn tượng sâu sắc lắm."
"Vậy ông ta lấy lý do gì mà hẹn anh đến đây vào đêm khuya vắng vẻ thế này?"
Ông ấy ấp úng mãi không nói nên lời, tôi nói thêm với giọng kiên quyết: "Cứ nói thật đi, điều này có thể sẽ cứu anh một mạng đấy."
Vị chủ nhiệm gãi đầu một cách khó xử, rồi miễn cưỡng kể: "Ông ta nói trong tay có một món đồ quý giá, một quả trứng khủng long hóa thạch."
Hóa ra, vị quản lý có thói quen "biển thủ" vài món đồ triển lãm từ bảo tàng, mang tới đây để xem viện nghiên cứu có cần dùng đến không. Sau khi hoàn thành sẽ trả lại, giống như món "con mắt" kia, là được họ trả tiền để "thuê" nghiên cứu.
Tiểu Đào nhướn một bên mày, hỏi: "Mấy anh nghiên cứu mấy thứ này làm gì? Định tạo ra Công viên kỷ Jura phiên bản đời thật à?"
"Cô nói gì vậy!" Vị chủ nhiệm đáp với vẻ nghiêm nghị. "Chúng tôi chỉ là làm xét nghiệm ADN, bảo tồn gene của những loài động vật đã tuyệt chủng thôi. Đó là những di sản quý báu của thiên nhiên!"
"Bảo tồn để làm gì chứ, sau này lại mở Công viên kỷ Jura à?"
Tôi bật cười, ngắt lời Tiểu Đào, bảo cô ấy đừng quá nghiêm túc về vấn đề này. Những lý thuyết nghiên cứu về động vật tuyệt chủng hầu như không có ứng dụng thực tiễn ngay lập tức. Giống như nghiên cứu nguyên tử có lợi ích gì, nghiên cứu sự khai sinh vũ trụ có lợi ích gì, hay nghiên cứu mã gene con người có lợi ích gì, tất cả đều không thể thấy rõ trong ngắn hạn.
Việc này liên quan đến an toàn của nhà khoa học, cho nên tôi không giấu giếm mà trực tiếp nói thẳng cho vị chủ nhiệm: vị quản lý viện bảo tàng đã chết, và người gọi điện cho ông ấy chính là hung thủ. Rất có thể hung thủ đang trên đường tới đây, hoặc thậm chí đã mai phục sẵn đâu đó gần đây rồi.
Nghe xong, vị chủ nhiệm nheo mắt lại: " Tôi chỉ là một người làm khoa học, hắn... hắn nhắm vào tôi làm gì?"
"Thứ hắn nhắm tới không phải là anh, mà là con mắt Bích Nhãn Hồ Yêu." Tôi giải thích. "Vì an toàn của bản thân, tốt nhất anh nên giao nó cho chúng tôi. Sau đó, chúng tôi sẽ đưa anh về để đảm bảo an toàn."
Đột nhiên, vị chủ nhiệm trở nên cảnh giác: "Chờ đã, làm sao tôi có thể tin tưởng cô cậu là cảnh sát, mà không phải là những kẻ muốn trộm con mắt?"
Tôi và Tiểu Đào mỉm cười, rồi đồng loạt xuất trình thẻ ngành. Lúc này, ông ấy mới hoàn toàn tin tưởng, dẫn chúng tôi đến một gian phòng thí nghiệm khác. Tôi vốn nghĩ con mắt phải được cất giấu ở một nơi cực kỳ bí mật. Ai ngờ, ông ấy lại mở một kho lạnh, rồi từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp sắt nhỏ, nói: "Đây, nó đây!"
Tiểu Đào kinh ngạc: "Một vật quý giá đến thế mà anh lại cất giữ tùy tiện như vậy ư?"
Vị chủ nhiệm giải thích: "Ở đây mỗi thiết bị đều đáng giá hàng triệu, thậm chí hàng chục triệu đồng, nên cũng chẳng có ai dám bén mảng đến trộm cắp."
Chiếc hộp đựng bằng kim loại kia trông hệt như chiếc bình lắc mà người pha chế cocktail hay dùng. Tôi cầm lên, thấy nặng trĩu tay, khí lạnh tỏa ra. Bên trong dường như có chất lỏng. Hóa ra, chiếc bình kín mít này chứa đầy nitơ lỏng, dùng để đông lạnh "con mắt".
Chiếc bình được đóng kín rất chặt, phải chờ rã đông mới có thể mở ra. Tôi quan sát xung quanh một lượt, sau đó đi đến bàn, bật một chiếc đèn cồn lên và hơ trực tiếp chiếc bình đó.
"Này, cậu làm gì vậy?" Vị chủ nhiệm hoảng hốt kêu lên.
"Tiêu hủy nó đi. Thứ này không nên tồn tại." Tôi nghiêm nghị đáp.
Anh ta gần như phát điên: "Mau dừng tay, đây chính là mẫu vật còn sống duy nhất của hồ yêu mắt xanh trên thế giới, dừng tay!" Người đàn ông điên cuồng lao tới giằng lấy, Tống Tinh Thần vung đao chặn lại. Tôi biết hành động này có phần liều lĩnh, nhưng cả tôi và Tiểu Đào đều đã có những trải nghiệm kinh hoàng với nó. Để nó rơi vào tay hung thủ thì thà hủy nó đi. Vật mẫu dù quý giá đến mấy, trong mắt tôi cũng không quan trọng bằng mạng người.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên. Dụng cụ thủy tinh trong phòng thí nghiệm vỡ tan tành, các loại máy móc cũng rung lắc dữ dội vì chấn động. Mùi bụi đất nồng nặc xộc vào mũi, khiến tôi sặc sụa.
Ai đó đã dùng mìn phá cửa. Hung thủ có lẽ đã mai phục gần đây, biết tôi định thiêu hủy vật này nên không kiên nhẫn được nữa, liền ra tay hành động.
Tôi để ý trên khung cửa sổ có một chấm đỏ li ti khó phát hiện. Đó là... máy nghe lén ư? Thì ra mọi lời chúng tôi nói vừa nãy đều đã bị nghe trộm.
Tôi hét lên: "Bất luận giá nào, cũng không được để hắn đoạt được con mắt!"
Lời còn chưa dứt, một vật thể lao vút ra từ đám khói bụi cuồn cuộn. Nó giống hệt một chiếc mũ sắt, đỉnh mũ nối với sợi dây xích, xung quanh có răng cưa sắc nhọn, trông hệt một chiếc đĩa bay quỷ dị. Đó chính là một Huyết Tích Tử!
Tống Tinh Thần lập tức rút đao, c.h.é.m thẳng vào Huyết Tích Tử. Đối phương lập tức giật mạnh sợi xích, hai thứ vũ khí va chạm tóe lửa rồi thu về ngay tức khắc.
Ngay lúc đó, một chiếc Huyết Tích Tử khác lướt vào từ cửa sổ, không một tiếng động, như một đóa hoa ma quỷ ập xuống đầu Tống Tinh Thần. Tôi hét lên: "Cẩn thận bên phải!"
Tống Tinh Thần nghiêng đầu né tránh, xoay người sang bên, thân pháp uyển chuyển đá văng chiếc Huyết Tích Tử màu đen.
Anh ta vừa tiếp đất, chiếc Huyết Tích Tử đầu tiên lại bay vút qua cửa, chộp thẳng vào đầu. Tống Tinh Thần vung đao gạt ra. Thủ pháp tấn công kiểu xa luân chiến phối hợp ăn ý này, không nghi ngờ gì nữa, chính là chiêu thức của thủ hạ Cảnh Vương Gia. Ngay cả trong mơ, tôi cũng không nghĩ tới, bọn chúng lại dám đuổi tới tận Nam Giang!