Tôn Băng Tâm nói: " Nhưng hai người xem, cửa này khóa từ bên ngoài, ả làm cách nào trốn được, mà lại còn đánh tráo thi thể?"
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói: " Tôi có thể đưa ra lời giải thích hợp lý nhất, đó là ả đã thôi miên lần lượt toàn bộ nhân viên ở đây, gồm cả bác sĩ Lưu và viện trưởng. Chính họ đã 'giúp' Lý Vân Gia bỏ trốn, nhưng bản thân lại hoàn toàn không hề hay biết."
"Thôi miên có lợi hại đến vậy sao? Chẳng phải trong sách nói cái này cũng tùy người mà?" Băng Tâm hiển nhiên là không tin lắm.
Con bé và Tống Tinh Thần chưa từng tiếp xúc với Lý Vân Gia, không biết sự đáng sợ của ả, mặc dù khi đó ả có sử dụng đôi mắt Hồ Nhãn - một vật phụ trợ đặc biệt cho việc thôi miên của ả, nhưng bản thân ả đã nắm trong tay kỹ thuật thôi miên thượng thừa rồi.
"Đối với ả mà nói, đó là chuyện dễ như trở bàn tay." Tôi nói.
"Nếu bị thôi miên, có thể phát hiện ra sao?" Băng Tâm hỏi. Tôi thoáng liếc qua Vương Nguyên Thạch, cơ mặt ông ấy chợt giật một cái kín đáo, rồi tôi giải thích: "Không phát hiện được, ám thị giống như một quả b.o.m hẹn giờ được chôn sâu trong tâm trí em. Em có thể sinh hoạt bình thường, nhưng một khi nghe được từ khóa sẽ lập tức biến thành cái xác biết đi."
Tiểu Đào tiếp lời: "Nếu Lý Vân Gia còn sống thật, chỉ cần ả nói ra một từ, toàn bộ nhân viên ở đây sẽ làm theo lời ả."
"Chuyện này nếu có thể xảy ra!" Vương Nguyên Thạch đột nhiên rút s.ú.n.g ra làm chúng tôi cả kinh, chỉ thấy ông ấy động tác thuần thục, tháo băng đạn rồi đưa cả s.ú.n.g lẫn băng đạn cho Tiểu Đào, sau đó làm động tác chào: "Đội trưởng, vì an toàn của cả đội, tôi xin cô hãy tạm giam giữ tôi lại!"
Tôi có thể thấy vẻ khổ sở trên nét mặt Vương thúc, ông ấy từng bị Lý Vân Gia khống chế, tự tay g.i.ế.c mấy đặc nhiệm. Mặc dù là người kiên cường nhất đội, nhưng trải qua chuyện đó, nội tâm ông ấy cũng bị tổn thương sâu sắc.
Tiểu Đào gật đầu: "Bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ tạm giam ông, phái người trông chừng 24/24."
Tôi nói: "Chúng ta không thể bị động như lần trước. Trước mắt đã biết hung thủ có một đôi mắt có thể thôi miên bất kỳ ai, tạm gọi hắn là X. X có phải là Lý Vân Gia hay không vẫn còn là nghi vấn. Hành động chung với X có 3 sát thủ, chúng tới từ đội huyết tích tử của Cảnh Vương Gia. Hành động tiếp theo của chúng ta phải đảm bảo bất kể ai cũng không được tách rời nhau, hơn nữa để phòng ngừa vạn nhất, nếu có ai đó trong đội bị thôi miên, những thành viên còn lại phải biết cách buộc người đó phải bất tỉnh."
Tống Tinh Thần nói: " Tôi có mang theo một loại ống thổi chứa thuốc mê, có thể khiến người khác hôn mê sau mấy phút."
"Tốt!" Tôi gật đầu: "Mọi thành viên cứ cách một tiếng phải xác nhận thông tin lẫn nhau, bao gồm cả Vương Nguyên Thạch."
Tiểu Đào nói: "Chuẩn bị kỹ càng, anh đã có cách hành động hiệu quả chưa?"
Tôi gật đầu: "Đương nhiên rồi, cấy ghép bộ phận cơ thể cần dùng lượng lớn thuốc ức chế miễn dịch và thuốc giảm đau. Thuốc ức chế miễn dịch lại là thuốc loại A, anh yêu cầu phái một số người tới các bệnh viện và nhà thuốc lớn để điều tra. Phải cân nhắc đến việc thế lực và tài chính của đối tượng không hề tầm thường, có thể chúng sẽ không mua thuốc qua các kênh thông thường. Ví dụ như có thể lén lút lấy từ trong kho ra, cho nên tốt nhất là kiểm tra kỹ danh sách dược phẩm. Ngoài ra, án mạng lúc trước tập trung ở viện bảo tàng nên mới bị chúng ta phát hiện. Anh nghĩ hung thủ đã từng g.i.ế.c người khác trước đó rồi, yêu cầu hồ sơ những vụ tự sát gần đây ở Nam Giang, nhất là những cách tự sát tàn nhẫn. Cuối cùng, không cần biết Lý Vân Gia có còn sống hay không, nhưng vụ án có liên quan tới ả là không thể phủ nhận. Anh nghĩ chúng ta phải xem xét lại quan hệ xã hội của ả một lần nữa."
"Được, nói là làm liền! Bây giờ em sẽ báo cho Tôn Hổ, toàn bộ lực lượng trong cục đều sẽ được điều động. Lần này Lý Vân Gia quay lại để tính sổ, em muốn ả cũng phải sợ hãi như chúng ta." Tiểu Đào đáp.
Chúng tôi lập tức quay về cục. Sau khi Tôn Hổ nhận được tin thì liền đề cao cảnh giác, gọi toàn bộ cảnh sát đang nghỉ phép trở lại đi làm, tham gia vụ án. Ngay lập tức, từng chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau lao ra khỏi trụ sở, tỏa đi khắp nơi để tiến hành điều tra.
Vương Nguyên Thạch thì tạm thời bị giam, Tiểu Đào còn trêu chọc: "Hiện tại khắp cục cảnh sát thành phố này, chỉ có ông là thoải mái nhất đấy."
Vương thúc nói: "Có muốn đổi chỗ không?" Sau đó rút bình rượu ra nốc, phát hiện đã trống rỗng, giơ tay nói: "Làm phiền, ai đó làm ơn mua giúp tôi một chai rượu."
Tiểu Đào hắng giọng: "Hừ, đang trong giờ làm mà dám uống rượu, ông đúng là ngông cuồng thật đấy..." Sau đó, cô rút từ phía sau ra một chiếc túi giấy, bên trong là một chai Whiskey Scotland: "Đừng có say xỉn quá đấy nhé."
Vương Thúc chẳng thèm nói lời cảm ơn, nhận lấy rồi vặn nắp, ngửa cổ tu một hơi hết một phần ba chai rượu. Tửu lượng kiểu này đúng là đáng nể thật đấy.
Chúng tôi chào tạm biệt rồi rời đi. Lúc ra khỏi cửa, Tiểu Đào hỏi: "Sao vậy Tống Dương, tình hình trước mắt đã tạm ổn rồi mà, sao anh cứ ủ rũ thế? Có phải đã bỏ sót gì không?"
Tôi lắc đầu: "Anh chỉ là vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc động cơ của hung thủ là gì."
"Chẳng phải là báo thù sao?" Tiểu Đào mở to mắt hỏi.
"Không, nếu là báo thù, thì cái cách hành xử ngang ngược của chúng đã tự đánh mất cơ hội tốt nhất để ra tay với chúng ta rồi. Anh nghĩ chúng có một âm mưu khác." Tôi phân tích.
"Có thể là chúng quá tự tin, cho rằng nhất định sẽ g.i.ế.c được chúng ta?"
Tôi lắc đầu: "Đừng quên lần này đối thủ có cả Giang Bắc Tàn Đao, như vậy toàn bộ sự việc sẽ không hề đơn giản chút nào. Ấn tượng của anh về Cảnh Vương Gia là một kẻ xảo trá, nham hiểm, làm tất cả chỉ vì tư lợi. Lần này hắn làm việc vượt ranh giới, lẽ nào lại là để truy sát anh? Không thể nào, lúc ở Phù Phong anh cũng không hề có hành động nào ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta. Anh nghĩ hắn căn bản chẳng thèm coi anh ra gì. Việc hắn phái người liên thủ với X, nhất định là vì lợi ích riêng."
Tiểu Đào trầm ngâm nói: "Lúc anh chưa về, em và Tôn Lão Hổ đã có buổi họp nghiên cứu. Phương thức gây án của Giang Bắc Tàn Đao có ba loại: một là thuê người ngoài hoặc treo thưởng, hai là hỗ trợ kẻ đại diện, ba là cử thủ hạ hành động. Hung thủ X hẳn là một kẻ đại diện được giúp đỡ, giống như Đặng Siêu vậy."
"Ừ, tổng kết rất có lý!" Tôi nhớ lại chuỗi hành động của Đặng Siêu trước đây. Những kẻ đại diện thường có động cơ riêng, đồng thời còn phải hoàn thành nhiệm vụ mà tổ chức giao phó, nên rất khó để áp dụng các phương pháp phá án thông thường cho chúng.
Nhưng có một điều tôi khẳng định, là sớm hay muộn thì X cũng sẽ tìm đến chúng tôi. Đúng lúc này thì Băng Tâm, mặc áo blouse trắng, bước ra từ phòng thí nghiệm: "Anh Tống Dương, mẫu bột trong cống ngầm đã có kết quả xét nghiệm, là Chlorpromazine cùng các chất an thần..." Cô bé sau đó rút ra một tờ giấy khác: "Đây là hồ sơ bệnh án, cả hai loại thuốc này đều là thuốc mà trước đây cô ấy thường phải uống."
Tôi xem xét kết quả thật kỹ lưỡng. Dù kết quả này trùng khớp với dự đoán của tôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác mọi thứ hơi quá thuận lợi. Tôi hỏi: "Mẫu vật vẫn còn chứ?"
"Vẫn còn ạ!" Băng Tâm đáp lời.
"Vậy phiền em làm thêm một xét nghiệm nữa." Tôi cẩn thận dặn dò.