Sau hai ngày tiếp theo, chúng tôi đã dốc toàn lực điều tra, truy lùng. Tiểu Đào gọi một nhóm học viên trường cảnh sát đến hỗ trợ, sàng lọc toàn bộ video từ viện bảo tàng trong ngày vụ án xảy ra. Tôi thì xem xét đống hồ sơ các vụ tự tử do các đơn vị công an cấp dưới gửi tới. Bên cạnh đó, tôi cũng nhờ Lão Yêu giúp tra những thứ liên quan đến loài hồ ly mắt xanh. Mặc dù trước đó đã đích thân tìm hiểu, nhưng tôi vẫn muốn xem liệu có bỏ sót chi tiết nào không.
Tôi dành thời gian quay lại bệnh viện tâm thần một chuyến, và cả phòng thí nghiệm y khoa thành phố. Tiểu Đào quá bận nên chỉ có tôi và Tinh Thần cùng đi.
Trong một khu bệnh viện lớn, quả thật có một kho thuốc bị mất trộm. Số thuốc bị mất chính là thuốc ức chế miễn dịch nhập khẩu, nhưng cách thức trộm cắp lại vô cùng tinh vi, không để lại quá nhiều manh mối cho chúng tôi.
Việc điều tra tạm thời rơi vào bế tắc. Mấu chốt của vụ án vẫn nằm ở động cơ, mà tôi thì vẫn chưa biết động cơ thực sự của hung thủ là gì.
Sáng ngày thứ ba, tôi tới cục cảnh sát thành phố thì phát hiện trong phòng làm việc của tổ chuyên án có một hồ sơ vụ tự sát vừa mới được gửi tới. Vừa lật ra, tôi ngoài ý muốn nhìn thấy một cái tên khá quen thuộc: "Viện nghiên cứu khoa học và công nghệ sự sống Kanglida."
Thì ra một cựu nhân viên của viện nghiên cứu này tối hôm trước đã nhảy lầu tự sát, nguyên nhân chưa rõ. Có lẽ vì mấy hôm trước tôi có ghé thăm nơi đó, nên khó tránh khỏi có chút lưu tâm. Chờ Tiểu Đào đến, tôi hỏi: "Phải rồi, số điện thoại của chủ nhiệm viện nghiên cứu đó em có chứ?"
"Có ạ, anh tìm ông ấy có việc gì sao?" Cô hỏi.
Tôi đưa hồ sơ cho cô xem: "Em thấy có trùng hợp không? Một nhân viên cũ của viện nghiên cứu lại tự sát, anh muốn biết rõ tình hình."
Tôi liền gọi cho vị chủ nhiệm kia. Nhân viên tự sát tên là Trần Ánh. Ông ta cũng mới biết chuyện này, mặc dù tỏ vẻ thương xót nhưng không quá bất ngờ. Thì ra năm xưa Trần Ánh bị đuổi việc, sau đó sống một cuộc sống vô cùng khó khăn, vợ con cũng bỏ mà đi.
"À, vậy ông có biết địa chỉ nhà anh ta không? Tôi muốn ghé qua một chuyến."
Vị chủ nhiệm nói địa chỉ cho tôi. Tôi hỏi Tiểu Đào sáng nay có bận gì không, cô ấy cười khổ: "Hai ngày nay cứ tối mặt tối mũi, toàn làm những chuyện vô ích. Đi ra ngoài với anh giải tỏa chút cũng tốt."
Lúc đó chúng tôi chẳng hề ngờ tới, rằng sự tình cờ này lại giúp chúng tôi phát hiện ra một manh mối cực kỳ quan trọng. Việc phá án chính là như vậy đấy, có lúc cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh tươi. Đôi khi, vận may là thứ không thể thiếu.
Bởi vậy tôi luôn ghi nhớ rằng, có lẽ do tổ tiên linh thiêng phù hộ, nên vận may của mình không đến nỗi nào.
Trên đường đi, chúng tôi tiện thể ghé ăn sáng, sau đó chạy xe tới một khu dân cư nghèo. Ở đây toàn là những ngôi nhà xây dựng trái phép, khắp nơi đều tiềm ẩn hiểm nguy, khiến người ta phải cau mày khó chịu. Những viên gạch lát đã mục nát, chỉ cần giẫm nhẹ là nước bẩn đã trào lên. Những người sống ở đây đều là dân nhập cư không có giấy tờ hợp pháp. Vài bà mẹ ôm con ngồi ở cửa, vừa thấy người lạ thì lập tức vội vã trốn vào trong.
Chúng tôi mất rất nhiều công sức mới hỏi thăm được chỗ ở của Trần Ánh. Tận dụng lúc xung quanh vắng người, tôi nhanh chóng dùng đồ nghề cạy khóa.
Một căn phòng bừa bộn của một người đàn ông độc thân kiểu "công tử bột" sống buông thả hiện ra, cứ như một cái ổ chuột, mùi hôi thối nồng nặc khiến chúng tôi suýt nữa thì nôn thốc nôn tháo.
Sau khi thất nghiệp, Trần Ánh sống bằng nghề sửa chữa máy tính. Trong phòng chất đầy các loại bo mạch chủ (Motherboard), con chip, card đồ họa, cùng với bộ máy tính để bàn của chính mình, ngổn ngang trên bàn làm việc.
Tiểu Đào hỏi: "Vì sao anh ta bị đuổi khỏi sở nghiên cứu?"
"Nghe nói là chân tay táy máy, ăn trộm đồ bị phát hiện." Tôi trả lời.
Tôi nhìn thấy một cái áo khoác cũ nát treo trên móc, trông như đã lâu lắm rồi chưa giặt, cổ áo và tay áo mòn vẹt cáu bẩn. Cạnh cái bàn bên cạnh còn vứt một đôi găng tay bảo hộ dính đầy dầu nhớt, rách nát đến không thể nhìn nổi.
Lướt qua thì không thấy gì khác thường, định nói cứ thế mà về thì đột nhiên Tiểu Đào nhặt một cái áo trên ghế sofa, sờ chất vải, lại nhìn nhãn hiệu. Tôi hỏi: "Sao vậy?"
"Anh nghĩ cái áo này giá bao nhiêu tiền?" Cô quay đầu nhìn tôi.
Tôi ngớ ra, nghĩ rằng cô ấy đang thử mình, liền cầm lấy xem một chút. Đó là một nhãn hiệu tôi chưa từng nghe nói, chữ nước ngoài, là hàng nhập khẩu. Tôi cười nói: "Cùng lắm 30 tệ là hết giá."
"30 tệ?" Tiểu Đào bật cười: "Cái áo này giá không dưới bốn nghìn tệ đâu đấy!"
"Cái gì?" Tôi giật mình.
"Nhãn hiệu này tương đối hiếm thấy, nhập từ Ý, cha em cũng có mấy món." Tiểu Đào giải thích.
"Em chắc chắn không phải hàng fake chứ?" Tôi vẫn chưa tin nổi.
"Không phải. Những xưởng nhỏ chỉ làm giả các thương hiệu nổi tiếng tầm cỡ như Armani thôi, còn thương hiệu xa xỉ thứ thiệt này thì nhiều người còn chẳng biết đến." Tiểu Đào nói.
Tôi không quá am hiểu về đồ may mặc, vì vậy đưa lên mũi ngửi thử một chai Nhị Oa Đầu (một loại rượu bình dân của Trung Quốc) dưới đất. Bên trong toát ra một mùi rượu Brandy. Lại nhặt tiếp một vỏ chai Hoàng Tửu dở dang ngửi thử, đây không phải Hoàng Tửu mà rõ ràng là Scotch Whiskey chính hiệu.
Tôi nhặt bao thuốc Hồng Tháp Sơn (thương hiệu phổ biến, giá rẻ) trên bàn, mở ra xem thì toàn là thuốc Cửu Ngũ Chí Tôn (một loại t.h.u.ố.c lá cao cấp). Sau đó tôi mở tủ lạnh, bên trong chất đầy cải trắng, khoai tây, nhưng khi vạch ra thì lại giấu đầy rau cải tươi xanh, thịt bò hảo hạng, và cả các sản phẩm từ sữa cao cấp.
Tôi và Tiểu Đào ngạc nhiên nhìn nhau. Nạn nhân là một người độc thân, chán đời, lại là một đại gia ngầm ư!
"Anh nói xem, một cựu nhà nghiên cứu, có nhiều tiền tích lũy đến vậy ư?" Tiểu Đào hỏi.
"Giấu diếm. Nhất định là kiếm được bằng những thủ đoạn phi pháp." Tôi nói.
Hình như có mùi gì đó, tôi hướng mũi lên khịt khịt mấy cái. Tiểu Đào vỗ lưng tôi: "Thần khuyển sống, ngửi được gì à?"
"Mùi tiền!" Tôi đáp.
Tiền bị vô số tay người tiếp xúc qua, sẽ dính đầy dầu mỡ và chất nhờn trên da, sẽ sinh sôi khoảng 1400 loại vi khuẩn và nấm mốc. Lấy một tờ tiền ra ngửi, cái mùi tiền mà bạn ngửi thấy chính là mùi của nấm mốc.
Một lượng tiền nhỏ sẽ không có mùi đặc trưng lắm, nhưng nếu là rất nhiều thì tôi sẽ ngửi thấy ngay. Nghe nói cục phòng chống tham nhũng có nuôi cảnh khuyển chuyên ngửi tiền giấy, để tìm được chỗ giấu tiền chính xác của các tham quan.
Tôi lần theo mùi, cuối cùng tìm đến một cái thùng máy tính bám đầy bụi. Cầm tô vít trên bàn mở cái vỏ máy ra. Khi cái ốc cuối cùng được vặn, cảm giác như vỏ case bị một thứ gì đó xô ra, một đống tiền mới tinh đổ ào ra từ khe hở.
Tiểu Đào há hốc mồm, rồi cười phá lên, nói: "Cuối cùng em đã hiểu tại sao cục chống tham nhũng lại tích cực đi bắt tham quan như vậy, cái khoái cảm này quả nhiên là tuyệt vời."
"Khoái cảm tìm thấy kho báu?" Tôi hỏi.
"Còn có khoái cảm xé được vỏ bọc của kẻ ngụy quân tử nữa." Tiểu Đào vẫn cười.
Đống tiền này, nhìn sơ qua phải cỡ một triệu tệ. Tiểu Đào liền gọi điện cho đội cảnh sát chuyên trách, bảo họ tới nhận và kiểm tra. Dĩ nhiên không chỉ số tiền này, mà còn phải điều tra cả tài khoản cá nhân của Trần Ánh. Vốn chúng tôi nghĩ đây chỉ là một vụ án chồng vụ án, có thể Trần Ánh chỉ là một tên trộm hay buôn ma túy bí mật, nhưng không ngờ số tiền này lại đến từ Cảnh Vương Gia!