Tôi cắt ngang: "Thực ra, vật này là gì không quá quan trọng. Chúng ta chỉ cần biết nó đang ở đâu, là sẽ tìm được ra đám người này."
"Chúng ta có cần tới nhà Trần Ánh lần nữa không?" Tiểu Đào đề nghị.
Nghe Tiểu Đào nói vậy, trong lòng tôi chợt nảy sinh một thắc mắc: tại sao những người này không lục soát nhà của Trần Ánh? Chẳng phải họ đang truy tìm thứ gì đó sao? Tại sao họ lại bỏ qua manh mối quan trọng đó? Điều đó cho thấy họ chắc chắn thứ ấy không nằm trong nhà anh ta. Dù sao thì, tôi cảm thấy không cần thiết phải lục soát lại nhà Trần Ánh, bèn nói: "Nhiệm vụ lục soát cứ giao cho các cảnh sát viên. Chúng ta bây giờ có hai việc cần làm: một là đến viện nghiên cứu, hỏi thăm về quá khứ của Trần Ánh, đặc biệt là dự án anh ta tham gia 15 năm trước. Hai là tìm người yêu của Trần Ánh."
"Người yêu?" Mọi người sửng sốt.
Tôi lấy bông hoa Tulip ra, nói: "Đóa hoa này xuất hiện ở đầu giường nạn nhân, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên. Tám, chín phần mười là do một phụ nữ mang đến, hơn nữa còn có quan hệ rất thân thiết với anh ta."
Tiểu Đào thắc mắc: "Chỉ dựa vào đóa hoa này, cũng không thể kết luận anh ta có người yêu được."
Tôi khẽ cười: "Trong nhà anh ta có bao nhiêu tiền, đã có người kiểm tra lại chưa?"
"Tổng cộng có hơn tám trăm ngàn tiền mặt, tài khoản ngân hàng thì không đáng kể, xem ra anh ta sợ bị người ta truy ra nên không giữ tiền trong ngân hàng." Tiểu Đào đáp.
"Vậy số tiền còn lại, em nghĩ nó đi đâu?"
"Với cách chi tiêu dè sẻn của anh ta, 15 năm cũng không tiêu hết. Ý anh là anh ta mang đi gửi người khác cất giữ?"
Tôi gật đầu: "Có thể thay anh ta bảo quản nhiều tiền như vậy, chỉ có thể là người thân thiết nhất, khả năng là người yêu của anh ta là rất lớn. Còn một chuyện nữa, Trần Ánh bao năm nay giả nghèo giả khổ, nhưng để ý xem, anh ta không hề rời khỏi Nam Giang. Điều này chứng tỏ có điều gì đó níu chân anh ta ở đây... Đúng rồi, anh nhớ chủ nhiệm viện nghiên cứu có nói, năm đó vợ con anh ta đã rời bỏ anh ta mà đi. Thử điều tra xem giờ họ đang ở đâu."
Chúng tôi chia nhau ra làm hai hướng. Băng Tâm và Tinh Thần đi viện nghiên cứu, tôi và Tiểu Đào đi điều tra người yêu của Trần Ánh. Trước khi đi, tôi nói: "À, còn một chuyện, đã có mặt đông đủ ở đây, tôi muốn nói một chút... Lý Vân Gia có lẽ đã c.h.ế.t rồi."
"Cái gì?" Tiểu Đào kinh ngạc nói: "Chẳng phải trước chúng ta đã thảo luận và đưa ra kết luận rồi sao?"
Tôi lắc đầu: "Có thể chúng ta đã bị lừa!"
Tôi nói ra suy đoán của mình. Hôm trước, một suy nghĩ chợt lóe lên, tôi bảo Băng Tâm xét nghiệm xem bột thuốc có thành phần gì khác không. Kết quả khiến chúng tôi kinh ngạc: trên đó có cả dầu mồ hôi và da bài tiết, hơn nữa còn rất mới, có vẻ mới dính vào khoảng một tuần.
Nói cách khác, trong vòng một tuần trước, có người bóp nát số thuốc này, rồi cố ý rải khắp phòng Lý Vân Gia. Tôi không khỏi dấy lên nghi ngờ: danh sách báo thù trên tường, sơ đồ bỏ trốn, t.h.i t.h.ể mất tích bí ẩn, tất cả những điều này dường như là cố ý dẫn chúng tôi theo một hướng. Nhưng cái chúng ta thấy có thể không phải là sự thật. Đến tận bây giờ, chúng tôi không có bất cứ bằng chứng gì cho thấy Lý Vân Gia còn sống, chỉ là suy đoán mà thôi. Nếu như quả thật Lý Vân Gia ẩn náu ở một nơi hẻo lánh trong thành phố, thì cái kết cục mà cô ta đang chờ đợi đấy, Vương Nguyên Thạch, Đại Lý cùng cả đám cảnh sát viên đã bị gieo vào tâm trí những ám thị. Chỉ cần cô ta muốn, có thể âm thầm lặng lẽ hoàn thành việc báo thù, nhất là trong lúc tôi không ở Nam Giang càng là thời cơ vàng. Chuyện này căn bản là không thể hiểu nổi.
Sau đó lại xảy ra việc Trần Ánh bị giết, dính líu đến vụ án 23 triệu tệ. Ngay lập tức tôi đã hiểu ra, tên X đang áp dụng kế giương đông kích tây. Việc Lý Vân Gia sống hay c.h.ế.t chỉ là màn kịch hắn cố ý dựng nên, nhằm đánh lạc hướng sự chú ý của chúng tôi.
Nghe xong, Tiểu Đào nhíu mày: "Suy đoán của anh rất chặt chẽ, nhưng không sợ cái không thể xảy ra, chỉ sợ cái bất ngờ đến..."
"Không sai, bây giờ anh sẽ phải tìm chứng cứ!" Tôi lấy điện thoại ra, trong đó có bức ảnh chụp danh sách báo thù: "Lý Vân Gia là giảng viên trường anh, trong phòng hồ sơ có thể tìm được chữ viết tay của cô ta. Chúng ta sẽ so sánh xem nét chữ trên tường có phải chính tay cô ta viết không."
Tiểu Đào gật đầu: "Đi, việc này không thể chần chừ, chúng ta lập tức lên đường!"
Chúng tôi lại lên đường. Sau khi xuất phát, Tiểu Đào hỏi tôi sẽ đi đâu trước, tôi nói là chỗ ở của Trần Ánh. Cô ấy ngạc nhiên: "Chẳng phải anh mới nói không cần tới đó sao?"
Tôi đáp: "Không phải anh đến thẳng nhà anh ta, mà là tới điều tra khu vực xung quanh."
"Xung quanh thì có gì để điều tra, chỉ là một thôn nghèo trong thành thôi mà?" Tiểu Đào có vẻ thắc mắc.
"Vẫn là đóa hoa Tulip kia. Em nghĩ xem, sau khi Trần Ánh tử vong, cảnh sát đã lập tức mang t.h.i t.h.ể đến nhà xác, vậy làm sao người yêu của anh ta biết được tin này?" Tôi nhìn cô ấy.
"Em hiểu rồi, ý anh là cô ấy ở gần nhà Trần Ánh?"
Tôi bổ sung: "Hoặc có thể là, ngày nào cô ấy cũng phải đi ngang qua."
Một tiếng sau, chúng tôi tới khu nhà Trần Ánh. Ở đây căn bản không có ban quản lý khu phố, chỉ có thể hỏi thăm từng nhà một. Do toàn là những hộ không có giấy tờ cư trú hợp pháp nên họ rất e dè cảnh sát, đều giữ thái độ bất hợp tác. Vừa đến một nhà, đối phương lập tức xua tay nói: "Không biết không biết, các người tìm nhà khác mà hỏi." Sau đó đóng sầm cửa lại. Nhiều lần bị từ chối thẳng thừng như vậy cũng thật khó chịu.
Tiểu Đào cười nói: "Những lúc thế này phải để EQ của chị đây phát huy tác dụng. Đi nào, đi chuẩn bị một chút."
Chúng tôi tới cửa hàng tiện lợi gần đó. Tiểu Đào mua mấy món điểm tâm nhỏ, rồi đến một hộ gia đình, cười tươi rói: "Chú, dì!" Lần này tỉ lệ thành công đã tăng lên đáng kể.
Tôi thực sự bội phục cô ấy, dĩ nhiên là chiêu này tôi chưa từng thấy. Tốn gần hai tiếng, chúng tôi đi hết một vòng khu nhà. Những người dân ở đó cho biết, Trần Ánh sống rất khép kín, ít khi trò chuyện với hàng xóm. Anh ta nói là sửa máy tính nhưng dân ở đây đều nghèo, làm gì có máy tính mà mang đi sửa.
Một ông lão kể lại, đêm khuya nọ, ông thấy một người phụ nữ dắt theo một đứa trẻ đến tìm Trần Ánh. Tôi lập tức tò mò, hỏi hình dáng cô gái trông ra sao? Nhưng ông lão mắt đã mờ, chẳng nhìn rõ, chỉ nhớ đứa bé khoảng mười mấy tuổi, khá cao ráo.
4 giờ chiều, tôi và Tiểu Đào hậm hực rời khỏi nơi này. Tiểu Đào nói: "Ít nhất cũng chứng minh được Trần Ánh quả thật có người yêu."
Tôi ngẫm nghĩ nói: "Nói không chừng, người mà nhóm hung thủ tìm chính là cô ta."
Lúc này, Tiểu Đào chợt nhận được tin nhắn WeChat. Cô mở ra xem: "Đã điều tra được vợ con của Trần Ánh rồi, anh xem!"
Trong ảnh là một phụ nữ trung niên gầy gò, cùng một đứa con trai. Dựa vào đặc điểm nhận dạng thì đúng là hai người này, nhưng không có đối chiếu nên vẫn chưa thể khẳng định.
Tiểu Đào hỏi: "Có cần ngày mai đến thăm hỏi một chút không?"
"Được!" Tôi gật đầu.
Vừa dứt lời, tôi chợt ngửi thấy một mùi hoa ngào ngạt. Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện một chiếc xe đậu ven đường, trang trí đầy hoa nhỏ, phía trên là một bó hoa Tulip lớn, rất giống bông hoa chúng tôi thấy ở nhà xác.
Đúng lúc này thì đèn đỏ chuyển xanh, chiếc xe lái đi. Tôi quay đầu nhìn, từ đây có thể dễ dàng quan sát được nhà Trần Ánh. Tôi nói: "Cho người điều tra chiếc xe chở hoa đó, xem có phải ngày nào cũng đi qua đây không."