Âm Phủ Thần Thám

Chương 613

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi và Tiểu Đào đến khu nhà ở của giảng viên Trương Thạc, nhưng kết quả chỉ gặp một giảng viên mà chúng tôi không quen biết. Ông ta nói Trương Thạc đã dọn ra ngoài từ tháng 5 và cho chúng tôi địa chỉ cụ thể.

Chúng tôi tìm đến khu phòng trọ gần trường và thấy chỗ Trương Thạc ở. Khu này toàn là những căn nhà tự phát, trời vừa tối đã trông rất âm u. Tiểu Đào bước tới gõ cửa. Không có ai trả lời, tôi bèn lấy dụng cụ ra mở khóa. Vừa đẩy cửa ra, một mùi cồn y tế xộc thẳng vào mũi. Trong phòng bài trí đơn giản, cửa sổ đều che rèm kín bưng. Mép giường để một cái giá truyền dịch đã hoen gỉ, trên giá là một chai nước thuốc. Trên bàn có mấy ống tiêm, bông tăm, cồn khử trùng. Thùng rác thì vứt mấy cái bông gạc dính máu.

Tôi mở tủ lạnh ra, bên trong không có thức ăn, nhiệt độ để cực thấp. Ngăn cánh tủ là một giàn ống nghiệm chứa chất lỏng, phía trên màu vàng, dưới thì màu đỏ. Trong tủ còn có mấy hộp thuốc. Tôi thuận tay cầm lên đọc rồi la lên: "Không sai, là thuốc ức chế miễn dịch!"

"Thật không ngờ, thật không ngờ..." Tiểu Đào với tay bật đèn.

Ngoài cửa tủ lạnh có dán một mẩu giấy ghi nhớ. Tôi so sánh chữ viết trên đó với chữ trên cuốn sách, quả nhiên là cùng một người. Tôi hưng phấn nói: "Người giả chữ viết của Lý Vân Gia chính là anh ta!"

"Á!" Bỗng nhiên Tiểu Đào kinh sợ la lên một tiếng. Tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, chỉ thấy dưới đống quần áo ở góc tường lộ ra một con mắt đỏ rực kỳ ảo. Trong khoảnh khắc tôi nhìn con mắt đó, nó cũng hướng lên nhìn tôi. Cơ bắp toàn thân tôi đột nhiên co cứng lại, cảm giác dị thường mà quen thuộc lần nữa ập tới, thời gian như bị trôi chậm lại.

Một cảm giác sợ hãi tột độ dâng lên từ đáy lòng, ăn sâu vào ý thức, sau đó nó hiện ra bằng ảo giác.

Đao Thần đeo mặt nạ đột nhiên từ bóng tối đi ra, không gian xung quanh cũng đang biến hóa, không còn là căn phòng của Trương Thạc nữa, mà dần biến thành nhà kho nơi ông nội bị hại. Ông tôi đang nằm thoi thóp cách đó không xa.

Thì ra đây cũng là một cảnh đáng sợ nhất trong lòng tôi...

Sau đó Đao Thần lột mặt nạ xuống, lộ ra một cái đầu chó. Hắn biến thành Thuần Cẩu Sư, con d.a.o trong tay cũng biến thành cái roi sắt. Nó nhe nanh dữ tợn nói: "Tống Dương, tiếp tục trò chơi của chúng ta đi!"

"Không! Cút ngay!"

Tôi hét lên theo bản năng, đột nhiên những ảo giác này tan thành mây khói. Thì ra con mắt đỏ kỳ quái kia không nhìn tôi nữa, nó đã biến mất dưới đống quần áo.

Tôi mắt đối mắt với nó chỉ cỡ 1 đến 2 giây, nhưng thời gian thật giống như trôi qua cả phút đồng hồ. Không nghi ngờ gì nữa, con mắt này có thể khiến cảm giác về thời gian của người ta rối loạn, đồng thời khơi dậy cảm giác sợ hãi tột cùng. Chính Tiểu Đào cũng vừa trải qua ảo giác ngắn ngủi.

Trốn trong đống quần áo là một con bích nhãn hồ yêu còn sống!

"Đừng nhìn vào mắt nó, tắt đèn đi!" Tôi hét lên. Sau khi đèn tắt, tôi tiến đến đống quần áo. Con vật đó kêu lên một tiếng chói tai rồi bỏ chạy. Thì ra là một con hồ ly lông đỏ, tai dài và nhọn hơn hẳn các loài cáo thông thường. Hình như nó bị thương, chạy tập tễnh. Tôi đuổi theo, dồn nó vào góc tường. Con hồ ly sợ hãi, theo bản năng ngước mắt nhìn tôi. Lần này thì tôi đã có kinh nghiệm, nhắm tịt mắt lại rồi đưa tay ra tóm lấy nó.

Hóa ra loài hồ ly mắt biếc này rất nhát gan, có lẽ vì thế mà thiên nhiên đã ban cho nó loại khả năng phòng ngự cao siêu này, chứ không như những loài họ chó khác chỉ biết dùng móng vuốt và răng nanh để tự vệ.

Tôi ôm lấy con hồ ly, che mắt nó lại, chợt phát hiện nó chỉ còn một bên mắt, hốc mắt còn lại trống rỗng, đã mưng mủ sưng tấy, trông vô cùng đáng thương.

Nó có vẻ ốm yếu, cơ thể gầy trơ xương, lông xơ xác rụng từng mảng lớn.

"Bật đèn lên." Tôi nói.

Tiểu Đào bật công tắc, vươn tay xoa đầu con hồ ly nhỏ: "Con thú nhỏ đáng thương!"

"Trương Thạc sau khi móc mắt nó đã không kịp xử lý vết thương, khiến nó bị nhiễm trùng và sốt cao." Tôi kiểm tra con hồ ly, đột nhiên phát hiện chân nó đang rỉ máu, liền đặt nó lên bàn. Sau đó bảo Tiểu Đào xé một miếng băng dán vết thương, tạm thời dán lên hốc mắt bị thương để tránh khiến nó bị ảo giác. Con hồ ly nhỏ rất nhát gan, gần như không dám phản kháng gì. Tôi vạch lông trên người nó, phát hiện rất nhiều vết kim tiêm.

Chân nó bị đau có vẻ cũng do kim tiêm. Tôi nhìn qua phía đầu giường, chỉ thấy mũi kim truyền dịch vẫn còn dính lông, và hai sợi dây cao su dùng để cố định trên giường đã bị cắn đứt.

Thì ra Trương Thạc đã trói con hồ ly trên giường để truyền dịch, có lẽ vì thế mà nó đã cắn đứt dây trói, rồi cố giật phăng mũi kim đang cắm ở chân khiến m.á.u chảy.

Tôi lấy mấy thứ trên bàn, đơn giản xử lý vết thương cho con hồ ly. Tiểu Đào thắc mắc: "Quái lạ, rõ ràng Trương Thạc đã lấy được mắt nó rồi, sao còn cố để nó sống?"

Tôi suy tư không nói, có cảm giác đây là một manh mối quan trọng. Trong thùng rác có vô số ống tiêm đã qua sử dụng, trên người con hồ ly lại chi chít vết kim, còn trong tủ lạnh thì trữ một giàn huyết thanh. Chẳng lẽ Trương Thạc nuôi sống nó chỉ để lấy máu? Việc này chắc chắn phải có một mục đích quan trọng nào đó.

Tiểu Đào hỏi tôi nên xử lý con vật này ra sao. Chúng tôi bàn bạc một chút, rất nhanh đã đi đến kết luận. Con hồ ly này đối với Trương Thạc khả năng là vô cùng quan trọng. Chúng tôi sẽ giải quyết triệt để vấn đề, mang nó đi, sau đó điều động hai cảnh sát viên giám sát khu nhà này.

Đúng lúc này thì bên ngoài có tiếng bước chân. Tôi với Tiểu Đào nhìn nhau, lập tức tắt đèn. Với cái túi nylon, tôi nhanh chóng vơ hết đống huyết thanh trong tủ lạnh vào túi. Tiểu Đào thì dùng một cái áo cũ bọc con hồ ly lại. Chắc có lẽ vì Tiểu Đào từng nuôi chó nên con hồ ly có vẻ khá ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cô ấy.

Hai chúng tôi như những tên trộm, lén lút chuồn ra ngoài. Đột nhiên một ánh sáng thoáng qua trên mặt, đồng thời một giọng nói cất lên: "Bắt kẻ trộm!"

Tôi bị dọa sợ đến tim ngừng nửa nhịp, đột nhiên nhận ra cái giọng này rất quen tai. Thì ra là Lão Yêu, cái tên trạch nam cả đời chỉ biết ru rú trong phòng lại mò đến đây. Tôi cả kinh hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"

Lão Yêu nói: "Ấy ui, sao tôi lại không thể có mặt ở đây? Tôi đi ăn cơm, trông thấy xe chị Tiểu Đào đỗ gần đây, liền mò đến."

Cái lý do này nghe có vẻ gượng ép. Chưa kịp để tôi suy nghĩ thêm, Lão Yêu liền nói: "Vô lương tâm, về trường mà cũng không báo tôi một tiếng, sợ tôi ăn thịt hay sao?"

Tôi hỏi: "Lão Yêu, tài liệu bảo cậu tra, đã tra được chưa?"

"Cái gì mà hồ ly ấy à... không tra được gì nhiều, chỉ là vài tin nhỏ lẻ, loài vật này có vẻ khá hiếm, tài liệu trên mạng rất ít ỏi."

Tôi không nói gì thêm. Tôi vốn đã không ôm nhiều hy vọng vào những thông tin trên mạng về loài hồ ly này. Tiểu Đào nhỏ giọng hỏi tôi, mang con hồ ly này đi đâu. Nó đã quá yếu rồi, tìm thú y bên ngoài tôi không yên tâm lắm. Tôi suy nghĩ một hồi rồi quyết định mang nó đến viện nghiên cứu đó.

Viện nghiên cứu đó từng có dự án nghiên cứu về loài hồ ly mắt biếc, hơn nữa còn có đầy đủ dụng cụ y tế chuyên dụng. Còn một điều quan trọng nữa, nhóm người đó lần trước đã tập kích chúng tôi ở chính nơi đó, chúng sẽ không tài nào ngờ được chúng tôi lại dám mang con hồ ly đến giấu ở chính nơi đó.

Hai chúng tôi thống nhất ý kiến, chuẩn bị lên đường ngay. Lão Yêu cũng lảm nhảm không ngừng đi theo, cằn nhằn rằng dù gì mình cũng là thành viên tổ chuyên án, sao lại dám gạt anh ta sang một bên mà không báo, bắt đầu có thành kiến với chúng tôi rồi. Lên xe, tôi đột nhiên suy nghĩ lại, sao Lão Yêu này lại tinh ranh đến thế nhỉ, tìm đến chính xác chỗ chúng tôi? Tôi nói: "Chết tiệt, không phải anh lắp chip định vị trong điện thoại của tôi đấy chứ?"

Âm Phủ Thần Thám

Chương 613