Âm Phủ Thần Thám

Chương 614

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Lão Yêu khinh bỉ ra mặt: "Chip định vị ư? Tôi mà cần dùng đến loại thủ đoạn quê mùa đó sao? Thời buổi này điện thoại nào mà chẳng có GPS, tôi chỉ cần viết một cái ứng dụng trojan rồi gửi cho cậu là có thể theo dõi được ngay."

Tôi lập tức lấy điện thoại ra, kiểm tra xem có chương trình khả nghi không. Lão Yêu lười biếng đan tay làm gối đầu, ngả ra sau, nói: "Đừng tìm, cậu không tìm được đâu."

" Tôi sẽ khôi phục cài đặt gốc." Tôi cả giận.

"Cứ việc thử." Lão Yêu không thèm bận tâm.

"Mau xóa ngay phần mềm trojan đó!"

"Gọi tôi một tiếng lão công đi!"

Tiểu Đào cắt ngang, nói: "Được rồi được rồi, mâu thuẫn nội bộ gác sang một bên đã, mau tập trung vào chính sự đi! Nhưng nói gì thì nói, thủ đoạn này của Lão Yêu quả thực không tồi, sau này có thể thử dùng để đối phó với tội phạm."

Lão Yêu được khen thì mặt mày hớn hở: " Đúng thế, tôi chính là vì đối phó với tội phạm nên mới dùng điện thoại của Tiểu Tống Tống làm vật thí nghiệm đấy. Sao cậu lại không có một chút tinh thần hy sinh nào thế, Tiểu Tống?"

Đúng lúc này, Băng Tâm gọi điện hỏi sao tôi vẫn chưa về. Giờ tôi mới sực nhớ ra mình đã mời mọi người ăn tối, chẳng những quên béng lời hứa mà còn quên luôn cả việc bản thân đang đói bụng cồn cào.

Tôi khẽ nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi, bên tôi vừa có một phát hiện mới, nên sẽ về muộn một lát."

"Không sao, bọn em cứ ăn trước nhé." Băng Tâm nói.

"Được... à phải, không cần giam Vương thúc nữa đâu, tôi sẽ giải thích rõ sau khi quay về." Tôi dặn.

Tiểu Đào gọi điện cho chủ nhiệm sở nghiên cứu, một giờ sau liền có mặt tại hiện trường. Vừa nhìn thấy con hồ yêu mắt xanh biếc còn sống, chủ nhiệm kích động đến nỗi sững sờ, phải mất một lúc lâu mới định thần lại được. Tiểu Đào nói: "Sinh vật này giao cho anh, anh có thể cứu chữa cho nó không?"

Chủ nhiệm vừa kiểm tra chú cáo, vừa trầm ngâm nói: "Dù triệu chứng của nó nghiêm trọng nhưng không quá phức tạp, với thuốc men hiện có ở đây, hoàn toàn có thể cứu chữa... Mà này, tại sao lại phải dán mắt nó lại?"

Vừa nói, anh ta vừa tiện tay gỡ miếng băng dán. Vừa trông thấy đôi mắt đỏ rực kia, chủ nhiệm bỗng chốc cứng đờ người, đứng bất động. Tôi vội vàng dán miếng băng lại.

"Kinh khủng quá!" Chủ nhiệm ôm n.g.ự.c thở dốc, sau đó kiểm tra đồng hồ trên điện thoại: "Kỳ lạ thật, vừa rồi tôi có cảm giác đã trôi qua ít nhất hai phút, nhưng thực tế mới chỉ vỏn vẹn năm giây?"

Tôi giải thích: "Đôi mắt của hồ yêu mắt xanh biếc có thể làm nhiễu loạn vùng não kiểm soát cảm giác thời gian của các loài động vật có vú, khiến chúng bị rối loạn cảm nhận. Một giây thực tế có thể cảm giác như một phút trôi qua, hoặc ngược lại."

"Sao cậu biết những điều này?" Chủ nhiệm hỏi.

Tôi thấy khá ngạc nhiên, rõ ràng anh ta là một nhà sinh vật học uyên bác, mà lại không hề hay biết những điều này sao? Thế là, tôi thành thật đáp: "Tra được trên mạng."

Chủ nhiệm nói: "Nếu tôi đoán không nhầm thì những đoạn nói về hồ yêu này hẳn đến từ ghi chép của nhà thám hiểm người Anh, Hedin. Ông ta đã từng thâm nhập sâu vào vùng thảo nguyên Mông Cổ để thám hiểm, phát hiện một loại cáo có thể khiến con người rơi vào ảo cảnh. Cái tên hồ yêu mắt xanh biếc cũng là do ông ta đặt, có điều cho đến nay, nó vẫn chưa được khoa học chứng minh, bởi vì loài cáo này đã được công bố tuyệt chủng từ ba mươi năm trước."

Tôi nói: "Sự thật rành rành ngay trước mắt, nó quả thực sở hữu năng lực đặc biệt này."

Chủ nhiệm gật đầu: " Đúng, tôi vừa được chứng kiến giả thuyết trở thành sự thật, cảm thấy vô cùng vinh dự! Tôi từng đọc qua ghi chép của Hedin, lúc đó ông ấy cũng giống tôi, bị mê hoặc bởi sự thần bí của loài cáo này, đã thuê vài người dẫn đường dấn thân sâu vào thảo nguyên để tìm hiểu, nhưng sau đó, những sự việc kinh hoàng không ai ngờ đã xảy ra. Đó là các người dẫn đường của ông ấy đã liên tiếp tìm đến cái chết. Một người trong số đó trước khi c.h.ế.t còn nói đi nói lại bằng tiếng Mông Cổ một câu, ý nói rằng: Tuyệt đối đừng nhìn vào mắt Hồ Vương! Do những ghi chép này quá đỗi hoang đường, chúng đã không được xuất bản. Cho đến thập niên 80 mới được biết đến, giới học thuật đã từng tranh cãi kịch liệt về nó. Theo quan điểm của tôi thì giả thuyết phù hợp nhất cho rằng, loài Hồ Vương này có khả năng phát ra một luồng xung điện thần kinh, tác động trực tiếp lên trung khu cảm giác đau đớn cùng cực của các loài động vật có vú, khiến chúng rơi vào trạng thái sợ hãi tột độ."

Cái công hiệu này rất giống minh vương chi đồng của tôi. Tôi nói: "Nếu như giả thuyết là đúng, kết hợp với sự méo mó về thời gian, một khoảng thời gian ngắn ngủi bị kéo dài đến vô tận, con người chìm đắm trong nỗi sợ hãi tột cùng ấy sẽ hoàn toàn sụp đổ!"

"Không sai!" Chủ nhiệm gật đầu khẳng định.

Tiểu Đào nhìn chú cáo tội nghiệp trên bàn, nói: "Nói như vậy nó là Hồ Vương của thảo nguyên sao? Một loài vật sở hữu năng lực đáng sợ đến vậy, cớ sao lại phải tuyệt chủng?"

"Theo quan điểm của tôi thì năng lực phòng vệ đặc biệt này lại mang theo tác dụng phụ vô cùng lớn đối với chính chúng. Tóm lại, chúng là một giống loài bị tiến hóa đào thải, lẽ tất nhiên phải tuyệt chủng. Cũng giống như loài gấu trúc vậy." Nói tới đây, chủ nhiệm khẽ thở dài, vẻ mặt đầy bi thương.

" Đúng rồi, tôi còn có một chuyện muốn nhờ vả." Tôi nói.

Nếu phải nhờ sự giúp đỡ của chủ nhiệm thì tôi không thể không tiết lộ một phần chi tiết về vụ án. Khi nghe thấy có kẻ đã cấy ghép mắt của hồ yêu mắt xanh biếc lên cơ thể người, chủ nhiệm không khỏi bàng hoàng đến cực điểm. Tôi muốn nhờ anh ấy nghiên cứu lý do nghi phạm lại phải lấy m.á.u của chú cáo này, và sau vụ án này, tôi sẽ đích thân tài trợ một khoản kinh phí nghiên cứu nhất định. Chủ nhiệm nói không cần, chỉ mong những nghiên cứu này được gìn giữ cẩn thận. Hơn nữa, anh ấy còn hy vọng sau khi vụ án kết thúc, có thể giữ lại chú cáo.

Tiểu Đào dứt khoát nói: "Không được! Dù số liệu nghiên cứu là của anh, nhưng chú cáo này quá nguy hiểm, chúng tôi không thể để anh giữ nó!"

Chủ nhiệm nhíu mày, hỏi: "Xin mạn phép hỏi một câu, cô định sẽ xử lý thế nào với nó?"

Tiểu Đào im lặng vài giây, như đang đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, cuối cùng nói: "Sẽ cho nó một cái c.h.ế.t không đau đớn!"

Chủ nhiệm kích động gắt gao: "Năng lực của nó vốn dĩ đã bị con người lợi dụng, chứ đâu phải lỗi của bản thân nó!"

"Dù có phải lỗi của nó hay không, trách nhiệm của tôi là bảo vệ sự an toàn cho nhân dân, tuyệt đối không thể để một loài động vật nguy hiểm đến vậy tiếp tục tồn tại." Tiểu Đào nói.

"Cô phải hiểu rõ, nó quý hiếm hơn cả gấu trúc."

"Điều đó thì có nghĩa lý gì? Dù sao đi nữa, nó cũng đã được công bố là tuyệt chủng. Việc cá thể này có thể tồn tại đến giờ đã là một sự may mắn rồi."

Hai người suýt chút nữa thì cãi vã lớn tiếng. Nhìn chú cáo tội nghiệp vẫn vô tri trên bàn, chẳng hề hay biết số phận nghiệt ngã đang chờ đợi mình, trong lòng tôi cũng không khỏi giằng xé khôn nguôi. Về tình cảm, tôi nghiêng về phía chủ nhiệm, nhưng lý trí lại buộc tôi phải đứng về phía Tiểu Đào.

Trong lúc cả hai vẫn còn đang tranh cãi gay gắt, đột nhiên chủ nhiệm bỗng thốt lên một tiếng ngỡ ngàng: "Này, cậu làm gì đấy?" Chúng tôi vội nhìn theo ánh mắt kinh ngạc của anh ấy, chỉ thấy Lão Yêu đang cắm một sợi cáp kết nối điện thoại của hắn với máy tính của sở. Dường như đang chạy một chương trình nào đó khả nghi trên màn hình. Nghe tiếng thốt của chủ nhiệm, Lão Yêu lập tức nhấn phím Esc, khiến cửa sổ khả nghi trên màn hình biến mất tăm. Hắn cười hề hề nói: "Ông chú, điện thoại của cháu hết pin, sạc nhờ bằng máy tính một chút không được sao?"

"Sạc pin ư? Sao cậu không mượn dây sạc của ai đó? Vừa rồi cậu đã chạy chương trình gì trên máy của tôi vậy? Tôi cảnh cáo cậu, những số liệu thí nghiệm trong máy này giá trị không dưới một triệu, nếu cậu làm mất, tôi sẽ kiện cậu ra tòa đấy!" Chủ nhiệm nổi trận lôi đình.

Lão Yêu khinh khỉnh nói: "Ui trời, làm gì mà ghê thế? Tôi chỉ mở mỗi cái phần mềm diệt virus thôi, trong chiếc máy tính cũ ngay cả game còn không có, tôi thèm mà động vào." Mặc dù chủ nhiệm có vẻ không tin lắm, nhưng cũng không nói gì thêm. Nếu ông ta biết Lão Yêu là một hacker kỳ cựu, có lẽ đã không để chúng tôi rời đi ngày hôm nay.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 614