Việc Lão Yêu đột ngột chen ngang khiến chủ nhiệm và Tiểu Đào cũng mất hứng tranh cãi. Về vấn đề con cáo, chúng tôi quyết định tạm gác lại, đợi khi vụ án được phá giải xong sẽ bàn bạc tiếp.
Trời cũng đã muộn, chúng tôi cáo từ chủ nhiệm. Vừa ra khỏi cửa, tôi liền hỏi Lão Yêu: "Cậu vừa làm gì vậy?"
Lão Yêu cười đểu một tiếng, nhướn mày đáp: "Mấy hôm nay tôi đang viết một chương trình, có thể chớp mắt đã sao chép toàn bộ dữ liệu trong một chiếc máy tính. Thường ngày không có cơ hội thử nghiệm, hôm nay vừa khéo có dịp."
Sau đó cậu ta mở điện thoại ra xem: "Haiz, cái quái gì thế này, chẳng có gì hấp dẫn..."
Bỗng nhiên tôi nghĩ ra một chuyện, bèn hỏi cậu ta: "Những tài liệu này có ghi ngày tháng không?"
"Có!" Lão Yêu đáp.
"Thử tra tháng 4 năm 2003 xem có nội dung gì đặc biệt không." Đó chính là khoảng thời gian trước khi Trần Ánh nghỉ việc.
Lão Yêu nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, tôi cứ tưởng cậu ta đang cố tình câu giờ, liền hỏi đã tra được chưa. Lão Yêu bỗng vỗ đùi cái bốp, nói: "Ôi trời, nhân bản vô tính, cái này có được coi là đặc biệt không?"
"Nhân bản vô tính?" Tiểu Đào và tôi đồng thanh thốt lên, vội giục Lão Yêu đọc chi tiết. Tốc độ đọc của tên nhóc này nhanh như gió, ngón tay lướt thoăn thoắt trên màn hình, rồi sau đó thuật lại cho chúng tôi nghe. Mười lăm năm trước, sở nghiên cứu có tiến hành một đề án nhân bản vô tính, đã thành công cấy phôi thai vào tử cung một người phụ nữ tên là Uông Nhiên. Mà người đứng đầu công trình nghiên cứu này chính là Trần Ánh.
Hoàng Tiểu Đào kinh ngạc thốt lên: "Uông Nhiên? Em nhớ đó là tên của vợ Trần Ánh! Nói như vậy thì con của họ là..."
Tôi trong nháy mắt hiểu ra rốt cuộc giao dịch giữa Trần Ánh và Cảnh Vương Gia là gì. Nếu tôi đoán không nhầm thì đối tượng được nhân bản vô tính kia chính là "con" của Cảnh Vương Gia. Thực ra kỹ thuật nhân bản vô tính đã đạt được từ thập niên 90. Về lý thuyết, việc nhân bản con người là hoàn toàn khả thi. Nhưng tại sao không có bất kỳ báo cáo nào về việc nhân bản người? Bởi vì việc này liên quan rất lớn đến vấn đề đạo đức. Nhân bản con người sẽ phá vỡ nguyên tắc đạo đức cơ bản, quan trọng hơn, nếu công nghệ nhân bản được phổ biến, những cá nhân xuất sắc sẽ liên tục được sao chép, trong khi những cá nhân 'kém chất lượng' sẽ dần bị đào thải. Nhưng việc đánh giá một cá nhân có xuất sắc hay không vốn là một vấn đề cực kỳ hạn hẹp. Nếu cứ tiếp tục đào thải một nhóm gen người, cuối cùng toàn bộ nhân loại sẽ phải gánh chịu hậu quả khó lường.
Chính vì nhân bản vô tính tiềm ẩn quá nhiều vấn đề như vậy, cho nên sau khi cừu Dolly ra đời, các nước trên toàn thế giới đã lần lượt tuyên bố cấm nhân bản vô tính, bao gồm cả Trung Quốc.
Tiểu Đào hỏi: "Cảnh Vương Gia muốn một phiên bản làm gì, để thừa kế ý chí của chính mình sao?"
Tôi lắc đầu: "Nếu như chỉ vì cần người kế tục thì làm vậy quá phí công phí sức. Cảnh Vương Gia có thể sống lâu đến vậy, nghe đồn là do lão ta liên tục thay thế nội tạng. Nhưng nội tạng của người khác khi ghép vào thì không tránh khỏi phát sinh phản ứng đào thải, không thể hoàn toàn dung hợp với cơ thể. Chỉ một thời gian ngắn lại phải tiếp tục thay thế, việc này sẽ gây tác dụng phụ cực kỳ lớn đối với sức khỏe. Nhưng nhân bản thì khác, hai cá thể sẽ có ADN trùng hợp 100%, việc tương thích là hoàn hảo, không xảy ra hiện tượng đào thải. Nếu phiên bản này vẫn còn sống, năm nay mới chỉ 15 tuổi. Thử nghĩ xem, nếu Cảnh Vương Gia có thể thay toàn bộ nội tạng của "chính mình" năm 15 tuổi thì..."
"Đó nhất định là được tái sinh!" Tiểu Đào hít vào một hơi khí lạnh đến sởn gai ốc. Đột nhiên cô ấy đánh lái quay ngoắt 180 độ khiến Lão Yêu say sẩm mặt mày, rồi phóng xe thẳng về sở nghiên cứu. Mười phút sau, chúng tôi quay lại sở nghiên cứu. Chủ nhiệm thấy chúng tôi đột ngột trở lại thì giật mình không thôi: "Sao mấy vị lại quay lại đây? Có quên thứ gì à?"
Tiểu Đào nghiêm mặt hỏi: "Chúng tôi yêu cầu anh thành khẩn khai báo một chuyện: Sở nghiên cứu của các anh đã từng làm thí nghiệm nhân bản người chưa?"
Chủ nhiệm sợ hãi xua tay: "Tiểu cô nương, không thể nói lung tung như vậy được. Chuyện này đã bị Liên Hợp Quốc và cả nước ta nghiêm cấm bằng sắc lệnh rồi."
"Nghiêm cấm bằng sắc lệnh không có nghĩa là không có người làm. Rất nhiều cách kiếm tiền bất hợp pháp được quy định trong Bộ luật Hình sự, có thiếu người dám thử bao giờ đâu?" Tiểu Đào nhếch mép.
" Tôi có thể thề với trời, chỗ chúng tôi tuyệt đối chưa từng làm thí nghiệm nhân bản!" Chủ nhiệm vẫn kiên quyết chối bỏ.
Tôi trấn an: "Anh cứ nói thật đi, chúng tôi sẽ không đổ trách nhiệm lên đầu anh đâu."
"Không truy cứu? Cậu có quyền sao?" Vừa nói những lời này, chủ nhiệm đã vô tình tự để lộ sơ hở, chứng tỏ ông ta quả thật biết điều gì đó. Tiểu Đào lấy giấy chứng nhận ra: "Nhìn cho kỹ đây, chúng tôi là Tổ Đặc Án trực thuộc Bộ Công an, đương nhiên là có quyền hạn này. Anh yên tâm, chúng tôi hỏi chuyện này không phải vì vấn đề đạo đức, mà là vì một vụ án. Chúng tôi sẽ không để lộ thông tin ra ngoài, được chứ?"
Trán chủ nhiệm đã đẫm mồ hôi lạnh, nhưng ông ta vẫn cố che giấu, gượng cười nói: " Tôi không biết gì cả, làm sao mà nói được..."
Tiểu Đào cau mày, gằn giọng: "Vậy chúng ta chuyển qua nơi khác nói chuyện một chút. Anh chắc cũng hiểu, tính chất cuộc nói chuyện khi đó sẽ thay đổi đấy."
Vừa nói, cô ấy vừa rút còng tay từ sau lưng ra rồi ném "lạch cạch" lên bàn.
"Không không!" Chủ nhiệm sợ hãi xua tay liên tục: " Tôi nói, tôi nói hết!"
Vị chủ nhiệm khai rằng, 15 năm trước, họ quả thực đã nhận được một đơn đặt hàng nhân bản vô tính. Nghe nói khách hàng là một vị đại gia khét tiếng, muốn nhờ phương pháp công nghệ này để có con cháu nối dõi.
Trần Ánh chính là người đứng ra mai mối vụ này. Ngay từ đầu, vị chủ nhiệm đã thấy có gì đó bất thường, bởi Trần Ánh là một kẻ hám lợi, chẳng bao giờ làm việc tử tế. Vị chủ nhiệm vốn đã chẳng ưa gì gã ta, anh ta ngày nào cũng chỉ nghĩ đến việc làm giàu, đánh lô đề, chơi chứng khoán, hoàn toàn không có chút dáng vẻ nào của một nhà khoa học chân chính.
Lúc đó, vị chủ nhiệm thầm nghĩ, chuyện này mà tin được thì thật lạ đời! Nhưng Trần Ánh cam đoan chắc nịch rằng đối phương rất nghiêm túc, hơn nữa còn chi tiền vô cùng hào phóng. Số tiền đặt cọc lên đến hai triệu, mỗi nhân viên tham gia sẽ nhận 300 nghìn tiền thù lao, lại còn được ứng trước. Đúng là có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, khi ấy lương của vị chủ nhiệm chỉ vỏn vẹn 4000 tệ, 300 nghìn là cả một gia tài. Có nó, nhà sẽ được sửa sang, có thể lo cho công việc của con trai, chữa bệnh cho mẹ già... Cân nhắc đi cân nhắc lại, vị chủ nhiệm đành cắn răng làm liều, chấp nhận đi ngược lại lương tâm.
Nhưng lúc đó, kỹ thuật nhân bản trên toàn cầu vẫn chỉ đang ở giai đoạn sơ khai, bản thân sở nghiên cứu cũng chẳng hề có kinh nghiệm nào. Dự án dần rơi vào bế tắc, vị chủ nhiệm rất lo lắng sẽ không thể hoàn thành đúng tiến độ.
Thế nhưng Trần Ánh, người phụ trách dự án, lại vô cùng sốt sắng. Có lần, anh ta còn dẫn một vị khách lớn tuổi bí ẩn đến thăm. Trong thời gian thí nghiệm, sở nghiên cứu nghiêm cấm người ngoài ra vào, nhưng vì đối phương là khách hàng nên vị chủ nhiệm đành phải nhẫn nhịn.
Thí nghiệm tiến hành được ba tháng nhưng chẳng thu được kết quả gì. Ai cũng nghĩ mình đã kiếm được 300 nghìn một cách quá dễ dàng mà chẳng làm được gì, và sau đó không ai còn nhắc lại chuyện này thêm lần nào nữa.
Nghe tới đó, tôi kinh ngạc hỏi: "Không đạt được kết quả nào sao? Ông chắc chắn chứ?"
Vị chủ nhiệm xòe hai tay ra vẻ bất lực: "Kỹ thuật nhân bản không hề dễ dàng như các người tưởng đâu, khó mà giải thích rõ trong vài câu. Tóm lại, lúc đó tiêu chuẩn, dụng cụ, kinh nghiệm của chúng tôi đơn giản là không đủ, việc chẳng làm ra được gì cũng là điều dễ hiểu."
Tôi nói: "Không đúng, trong bản báo cáo thí nghiệm của mình, Trần Ánh từng ghi rõ là đã nhân bản thành công một đứa trẻ kia mà?"
"Hả? Cậu đọc được ở đâu thế? Tuyệt đối không có chuyện này! Tôi là một người trong cuộc mà, nếu không tin, cậu cứ thử hỏi những người khác xem. Lúc đó, tế bào mẫu do đối phương cung cấp quả thực đã quá già, chẳng còn chút hoạt tính nào. Việc này chẳng khác nào mang hạt dưa đã rang đi trồng, hoàn toàn không có khả năng!" Vị chủ nhiệm đáp lời.
"Quá già rồi? Ý ông là sao?" Tôi hỏi.