Vị chủ nhiệm xoa xoa thái dương, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn: "Ôi dào, nói chuyện với mấy người mù tịt về khoa học kỹ thuật như cô cậu thật khó quá! Này cậu, cậu biết ty thể là gì không?"
Tôi gật đầu: "Biết ạ!"
"Số lần nhân đôi của mỗi tế bào trong cơ thể đều có giới hạn, và số lần nhân đôi này do ty thể quyết định. Phải giải thích thế nào cho cậu dễ hiểu đây nhỉ? Ví dụ, tuổi thọ của tôi là 80 tuổi, hiện giờ tôi đã 55 tuổi rồi. Nếu dùng tế bào của tôi để nhân bản, cho dù thành công đi chăng nữa, thì đứa bé đó cũng chỉ có tuổi thọ 25 năm mà thôi. Cậu hiểu chưa?" Vị chủ nhiệm giải thích cặn kẽ.
Tôi chợt hiểu ra vấn đề ngay lập tức. Trong lúc nói chuyện, vẻ mặt của vị chủ nhiệm rất tự nhiên, không hề giống như đang nói dối. Hơn nữa, việc này không mang lại lợi ích trực tiếp nào cho anh ta, nên anh ta không cần thiết phải bịa chuyện.
Vậy thì việc Trần Ánh lại tuyên bố đã nhân bản thành công một đứa trẻ trong báo cáo của mình là sao? Tôi nghĩ chỉ có hỏi vợ anh ta mới biết rõ, đây là việc cấp bách nhất hiện tại.
Chúng tôi cảm ơn vị chủ nhiệm, rồi từ biệt và rời đi. Trên đường, Tiểu Đào nhận được một cuộc điện thoại. Cô ấy nghe máy, rồi nói với tôi: "Chiếc xe hoa xuất hiện trong khu dân cư lụp xụp là của một cửa hàng bán hoa, mà cửa hàng đó do Uông Nhiên, vợ của Trần Ánh, làm chủ."
"Quả nhiên!" Tôi vỗ đùi cái "đét": "Tìm được cô ta không?"
"Không ạ, theo nhân viên cửa hàng nói thì từ sáng nay không thấy cô chủ đâu, điện thoại cũng không gọi được. Có lẽ là nghe ngóng được điều gì đó không hay nên bỏ trốn rồi." Tiểu Đào đáp.
Tôi gật đầu: "Dựa trên những thông tin hiện có, hai vợ chồng này năm đó đã dám cả gan lừa gạt Cảnh Vương Gia, gài bẫy ông ta hơn 20 triệu tệ. Sau đó, họ giấu diếm tài sản, thậm chí còn không dám sống chung một nhà."
Tiểu Đào tiếp lời: "Lần này Cảnh Vương Gia huy động người của mình đến tìm Trần Ánh, chứng tỏ ông ta không hề biết sự thật, vẫn tin rằng đứa bé đó là con vô tính của mình... Phải rồi, theo anh, đứa bé đó là ai?"
Tôi cười khổ một tiếng: "Còn ai vào đây nữa, tất nhiên là con ruột của họ rồi. Tôi cũng ngưỡng mộ hai người này thật, dám dùng chính con ruột của mình để lừa một trong Thất Thiên Vương, lấy độc trị độc, đúng là quá đỉnh!"
"Người lớn tuổi thì thường dễ bị lung lay, Cảnh Vương Gia cũng không ngoại lệ."
"Trời ơi, màn này sao khó kinh khủng thế không biết?" Đột nhiên Lão Yêu ở ghế sau lên tiếng. Tôi còn tưởng anh ta định đưa ra ý kiến sáng suốt gì đó, ai dè là đang chơi game. Tôi hoàn toàn không hề hy vọng anh ta sẽ tham gia thảo luận, đó cũng không phải phong cách của anh ta.
Toàn bộ sự việc coi như đã sáng tỏ, nhưng vẫn còn một điểm đáng ngờ: vì sao Cảnh Vương Gia không đến tìm họ suốt 15 năm qua mà lại xuất hiện vào đúng lúc này? Chẳng lẽ ông ta đang cần đứa trẻ đó gấp lắm sao?
Giờ đã 10 giờ đêm, cả ngày chạy đôn chạy đáo khiến tôi mệt mỏi rã rời, ngồi trên xe mà ngủ gật từ lúc nào không hay. Tỉnh dậy nhìn điện thoại thì thấy Băng Tâm gọi nhỡ năm cuộc. Tôi bấm số gọi lại, thì ra con bé vẫn đang chờ chúng tôi ở sở cảnh sát, không thấy chúng tôi về nên lo lắng có chuyện chẳng lành xảy ra.
Một lát sau, chúng tôi về đến sở cảnh sát. Sáu người trong tổ đặc án đã tập hợp đông đủ, mọi người trao đổi thông tin đã thu thập được và phân công thêm vài nhiệm vụ. Việc cấp bách trước mắt chỉ có một: Tìm ra Uông Nhiên và con của cô ta!
Để đảm bảo an toàn, tôi yêu cầu Vương thúc và Lão Yêu cùng hành động. Tất nhiên, anh chàng mê game kia lập tức kháng nghị: " Tôi có thể không đi được không? Để tôi tìm kiếm trên mạng giúp mọi người, hiệu quả sẽ cao hơn là chạy loanh quanh bên ngoài đấy."
Tôi dứt khoát từ chối: "Không được, tình huống lần này đặc biệt, bất cứ ai cũng không được hành động đơn độc. Lão Yêu, tôi nhớ không nhầm thì cậu cũng từng bị Lý Vân Gia thôi miên, bởi vì lúc đó chỉ có một mình nên mới trúng chiêu."
Vương thúc vẫn chưa hết lo lắng: "Lý Vân Gia c.h.ế.t thật rồi sao?"
Tôi đáp: "Thật ra thì tôi cũng chưa thể khẳng định chắc chắn, bởi không có bằng chứng rõ ràng nào có thể chứng minh cô ta đã chết. Nhưng điều có thể khẳng định là, ít nhất lần này cô ta sẽ không xuất hiện nữa. Mọi người có thể yên tâm mà ra ngoài làm nhiệm vụ."
Tiểu Đào đứng dậy vỗ tay: "Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai chúng ta tiếp tục điều tra!"
Sáng sớm hôm sau, điện thoại của chủ nhiệm sở nghiên cứu reo lên. Tôi ngạc nhiên hỏi: "Chủ nhiệm, không phải anh đã thức cả đêm đấy chứ?"
"Haha, là thói quen thôi mà!" Tôi có thể nghe thấy sự hưng phấn rõ ràng trong giọng nói của anh ta: " Tôi vừa có một phát hiện vô cùng quan trọng: con mắt của bích nhãn hồ yêu cần được nuôi dưỡng bởi một loại protein đặc thù. Loại protein này không có sẵn trong tự nhiên, mà phải được chuyển hóa thông qua gan của nó."
Tôi hỏi ngay: "Vậy nếu trong cơ thể không có loại protein này thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Đương nhiên là con mắt sẽ mất hiệu lực. Vì vậy, người cấy con mắt này phải rút một lượng lớn m.á.u từ con cáo rồi truyền vào cơ thể, với mục đích thu được loại protein đó. Nhưng cậu biết đấy, khi truyền các tế bào khác biệt vào cơ thể, nội tạng và sức đề kháng sẽ phải gánh chịu những tác dụng phụ cực lớn."
Tôi lập tức vỡ lẽ. Ra đây chính là nguyên nhân năm đó Lý Vân Gia lại nuôi con cáo này. Thầm nghĩ con cáo này thật đáng thương, từ nhỏ đã bị lấy máu, lớn lên còn bị móc mất đôi mắt.
Như vậy là chúng tôi đã có hướng giải quyết triệt để vấn đề này. Tôi lại hỏi: "Một khi cắt đứt nguồn cung loại protein này, phải mất bao lâu để con mắt đó mất đi hiệu quả?"
"Chuyện này tùy thuộc vào tần suất sử dụng, theo dự đoán của tôi thì thường là khoảng ba ngày." Chủ nhiệm trầm ngâm một lúc rồi đáp.
"Rất cảm ơn anh!" Tôi cảm ơn.
"Không cần khách khí. Còn chuyện này nữa, nhờ cậu cố gắng một chút thay tôi, nhất định không được để cho nữ cảnh sát đó g.i.ế.c con cáo. Nó là con bích nhãn hồ yêu duy nhất còn sống trên đời!" Chủ nhiệm nói một cách ngập ngừng.
Chẳng trách lần này anh ta gọi cho tôi chứ không phải Tiểu Đào, thì ra là hy vọng tôi sẽ đáp lại thịnh tình của anh ấy. Tôi nói: " Tôi sẽ cố gắng hết sức, thật lòng mà nói, tôi cũng không muốn con vật đó phải chết."
Tôi đến cục cảnh sát, kể lại chuyện vừa rồi cho Tiểu Đào. Cô ấy nói cô ấy cũng có một tin cần báo cho tôi, đó là cô ấy đã phát lệnh truy nã Trương Thạc trên toàn thành phố, nhân danh tổ chuyên án để giăng lưới trời lồng đất.
"Chủ động truy bắt như vậy rất tốt!" Tôi tán thưởng: "Chúng ta không thể bị động như lần trước nữa!"
"Không chỉ là bị động thôi đâu, lúc đó chúng ta đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng rồi!" Tiểu Đào nhớ lại, vẫn còn rùng mình sợ hãi.
" Đúng rồi, đường lui của Trương Thạc đã bị chúng ta chặt đứt. Vạn nhất hắn ta liều mạng với chúng ta, cá c.h.ế.t lưới rách thì sao?" Tôi hỏi.
Tiểu Đào nhíu mày: "Chuyện này e rằng khó tránh khỏi."
"Phải cố gắng hết sức để tránh, nhất định phải thông báo toàn thể cảnh sát hành động theo nhóm!"
Chờ Băng Tâm đến, chúng tôi ăn sáng đơn giản, sau đó chạy tới tiệm hoa của Uông Nhiên. Đi qua vài ngã tư, tôi để ý thấy cảnh sát giao thông đang kiểm tra gắt gao các phương tiện qua lại. Theo linh cảm của tôi, Trương Thạc sẽ sớm lộ diện thôi.
Tôi quả thực không thể hiểu nổi tại sao hắn ta phải vứt bỏ tương lai xán lạn của mình, sa chân vào con đường tội lỗi, chỉ vì tình yêu dành cho Lý Vân Gia thôi sao? Có lẽ phải đích thân gặp hắn ta mới có câu trả lời.
Tiệm hoa của Uông Nhiên không lớn lắm, có hai nhân viên đang làm việc bên trong. Trước những câu hỏi của chúng tôi, họ đều nói không biết gì cả, cũng không biết bà chủ đã đi đâu.
Tôi hỏi chỗ ở của Uông Nhiên, một nhân viên liền đưa ra địa chỉ, chúng tôi lập tức đến đó.
Đến nơi, tôi cẩn thận dùng dụng cụ phá khóa. Đây là một căn phòng trọ rất đỗi bình thường, đồ gia dụng đầy đủ, được quét dọn rất ngăn nắp, sạch sẽ nhưng không có quá nhiều đồ dùng cá nhân, mang lại cảm giác của một nhà nghỉ hơn là một căn nhà thực sự.
Tôi mở một cái tủ quần áo, bên trong treo một dãy quần áo nữ với kiểu dáng khá cũ kỹ. Băng Tâm cho rằng đây là quần áo của những phụ nữ lớn tuổi thường tập thể dục hoặc nhảy múa ở quảng trường.
Tiểu Đào nói: " Tôi vừa nhận được thông tin từ cảnh sát kinh tế, cho biết tài khoản cá nhân của Uông Nhiên hoàn toàn bình thường, không hề có khoản thu nhập lớn bất thường nào... Dù nhìn thế nào thì cũng chỉ thấy đó là một người phụ nữ trung niên đã ly dị chồng."
Tôi nhìn tấm bản đồ Nam Giang trên tường và ngẩn người ra. Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên vọng đến tiếng mở cửa...