Tống Dương, Tiểu Đào và Vương Nguyên Thạch lập tức đến cục cảnh sát Phù Phong. Khi gặp Lý Tấn Phong trong phòng tạm giam, chú Vương kích động la lên: "Huynh đệ, nói cho ta biết, có phải cậu vẫn đang nằm vùng đúng không?"
Tống Dương thì quan sát nét mặt ông ta, để ý thấy lông mày ông ta khẽ co lại, xem ra có đến tám, chín phần là đúng.
"Không!" Lý Tấn Phong dứt khoát phủ nhận.
Tiểu Đào nói: "Không cần bí mật đâu, ở đây đều là người nhà cả, chúng tôi sẽ không tiết lộ thân phận của ông đâu."
Lý Tấn Phong tự giễu và cười khẩy: " Tôi là một người trong giang hồ, sống oanh oanh liệt liệt, cớ gì phải giả mạo nằm vùng? Tôi có bị điên đâu?"
Tống Dương dùng Động U Chi Đồng quan sát, đột nhiên phát hiện dưới đất có vài mảnh vụn nhỏ li ti rất khó phát hiện. Vì ông ta là nghi phạm quan trọng nên hai tay bị còng sau lưng, bên ngoài có cảnh sát canh giữ, anh lập tức nói: "Đưa tay ra trước mặt."
"Tiểu ca, cậu có lầm không đấy? Tay tôi bị còng mà!" Ông ta nói.
Tống Dương bảo Vương Nguyên Thạch tới làm giúp. Chú Vương đi qua kéo tay Lý Tấn Phong một cái, liền phát hiện ra đối phương đã mở được còng từ lúc nào. Dụng cụ là một chiếc kẹp giấy không biết lấy từ đâu ra, trong quá trình mở khóa, không cẩn thận đã làm bong ra vài mảnh vụn sơn nhỏ.
Tiểu Đào thốt lên: "Ồ, ông cũng thật lợi hại đấy chứ!"
Lý Tấn Phong chỉ cười nhẹ, vội dùng bả vai huých chú Vương ra, sau đó lao vụt ra ngoài. Cạch một tiếng, cánh cửa sắt phía sau họ bị đóng sập lại.
Tất cả những chuyện này diễn ra chỉ trong tích tắc, Tống Dương và nhóm của anh đều ngây người. Cảnh sát bên ngoài cũng không kịp phản ứng gì, chưa kịp rút s.ú.n.g đã bị Lý Tấn Phong đ.ấ.m thẳng vào ngực, ngã xuống đất đau đớn.
"Ông ta muốn vượt ngục!" Tiểu Đào hét lớn: "Quay lại đi, đừng làm chuyện điên rồ!"
"Chú Lý, không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho con gái ông một chút chứ!" Vương Nguyên Thạch gằn giọng.
Vừa nhắc tới con gái, Lý Tấn Phong liền chững lại. Một nhóm cảnh sát đang ập đến, đây là cục công an, bên ngoài còn có đặc nhiệm canh giữ, nếu anh ta liều mình xông ra, rất có thể sẽ bị b.ắ.n chết.
Một cảnh sát từng nằm vùng mà lại xuất hiện trong hang ổ buôn người, vừa nghe đến con gái thì phản ứng rõ ràng khác thường. Chẳng lẽ...
Trong phút chốc, tôi nảy ra một suy đoán. Tình thế trước mắt nguy cấp, phải ngăn ông ta làm chuyện điên rồ, tôi liền hét lớn: "Con ông bị lừa bán rồi đúng không?"
"Làm sao cậu biết?" Lý Tấn Phong kinh ngạc quay đầu.
Ngay lập tức tôi thở phào nhẹ nhõm: "Là tôi đoán. Ông một mình một ngựa chạy tới Phù Phong, lại xuất hiện đúng lúc ở hang ổ buôn người, rất có thể là đi tìm ai đó."
"Mấy người không giúp được tôi đâu, chẳng ai giúp được tôi cả." Lý Tấn Phong lẩm bẩm.
Tiểu Đào vội ngắt lời: "Lão huynh, đến cảnh sát còn không tin thì ông tin được ai nữa? Chưa kể ông còn từng là cảnh sát nằm vùng."
Lý Tấn Phong vẫn chưa hết thất vọng: "Vì điều tra về con gái, tôi đã g.i.ế.c một kẻ buôn người, chẳng lẽ mấy người dám vỗ n.g.ự.c đảm bảo tôi sẽ không sao? Giờ tôi không thể bị bắt, tôi phải tìm được con bé!"
Chúng tôi đều giật mình, thì ra sự tình lại phức tạp đến thế. Tiểu Đào liền chìa giấy chứng nhận ra, nói: "Ông nói đúng đấy, chúng tôi có thể vỗ n.g.ự.c đảm bảo ông sẽ không sao! Đây là thời điểm mấu chốt trong cuộc chiến với Cảnh Vương Gia, chúng ta phải tận dụng mọi nguồn lực."
"Xin hãy tin tưởng vào cảnh sát Trung Quốc!" Tiểu Đào vừa nói vừa giơ tay chào.
"Cảnh Vương Gia?" Lý Tấn Phong sửng sốt. Lúc này, một tốp cảnh sát đông đảo xông vào, giơ s.ú.n.g vây lấy Lý Tấn Phong. Tôi lớn tiếng ngăn lại: "Không cần nổ súng!"
Cuối cùng nguy cơ đã được giải trừ, chúng tôi dẫn Lý Tấn Phong vào một phòng làm việc. Vương thúc lấy ra chai rượu thường mang bên người. Lý Tấn Phong chẳng chút khách khí, vơ lấy nốc mấy ngụm lớn.
Có lẽ sự kìm nén trong lòng bị chất cồn kích động, hai mắt Lý Tấn Phong đỏ hoe, đột nhiên nói: "Tiểu Văn mất tích đã một tuần rồi, thời gian này tôi gần như phát điên. Chỉ cần tìm được con bé trở về, tôi chẳng còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa."
Tiểu Đào an ủi: "Cứ từ từ mà nói, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ giúp ông."
Lý Tấn Phong liền kể rõ thân phận của mình cho chúng tôi nghe. Năm đó sau khi đánh bại băng đảng xã hội đen, một lượng s.ú.n.g ống và ma túy vô cùng lớn đã biến mất không để lại dấu vết. Mặc dù Lý Tấn Phong rất muốn quay về đội, nhưng nhận thức được sự nghiêm trọng của vụ việc này, anh ta liền tự nguyện xin vào trại giam, chung phòng với tên trùm.
Việc cướp ma túy, đánh người trong hộp đêm thực chất là anh ta cố tình diễn kịch. Anh ta hoàn toàn không nghiện, mấy tên bị đánh cũng là đám xã hội đen có tiền án tiền sự. Nhưng chuyện này anh ta không thể nói với bất kỳ ai, kể cả người anh em chí cốt Vương Nguyên Thạch.
Bị người xung quanh hiểu lầm đã thành thói quen. Từ ngày nằm vùng, anh ta cũng đã nhận thức rõ chuyện đó: "Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?" Cuộc đời nằm vùng của anh ta có thể ví như Lương Triều Vĩ trong "Vô Gian Đạo", hết ba năm này lại đến ba năm khác, cứ thế tiếp diễn không ngừng. Thông qua tình báo của anh, cảnh sát đã triệt hạ nhiều băng nhóm chuyên sản xuất ma túy khu vực duyên hải, phá tan vô số băng đảng xã hội đen. Điều này khiến Lý Tấn Phong vô cùng tự hào, một niềm vui không gì sánh được. Năm 2002, trong quá trình công tác, anh ta quen nữ cảnh sát nằm vùng Dương Tuyết Nhi. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong sự nghiệp cảnh sát của cả hai. Anh ta cảm thấy trong cái thế giới đầy rẫy lừa lọc này, cuối cùng cũng có một nơi để gỡ bỏ lớp mặt nạ đã đeo bấy lâu. Rất nhanh sau đó, tình yêu của họ đơm hoa kết trái, đón chào con gái Tiểu Văn ra đời. Năm Tiểu Văn 10 tuổi, mẹ con bé bị xã hội đen phát hiện là nằm vùng, b.ắ.n chết. Cảnh sát Quảng Đông bí mật cử hành tang lễ cho chị, phủ quốc kỳ lên quan tài, trả lại thân phận.
Cái c.h.ế.t của Dương Tuyết Nhi là một cú sốc cực lớn giáng xuống Lý Tấn Phong. Một khoảng thời gian dài anh ta chìm trong bóng tối, không thể thoát ra, cả ngày chìm trong men rượu để giải sầu, cũng bỏ bê việc chăm sóc Tiểu Văn.
Tiểu Văn dần dần lớn lên, đến tuổi nổi loạn, hai cha con thường bất hòa. Khoảng nửa tháng trước, Tiểu Văn để lại một bức thư, nói sẽ đi Thiểm Tây chơi với một người bạn quen qua mạng, 10 ngày, hoặc có thể là nửa tháng nữa mới về.
Một thiếu nữ 17 tuổi ra ngoài một mình, Lý Tấn Phong sao có thể yên tâm được? Nhưng vì công việc anh ta không thể đi theo, đành dùng cách cài định vị vào điện thoại con gái để âm thầm theo dõi.
Một tuần trước thì tín hiệu định vị của Tiểu Văn đột ngột mất, Lý Tấn Phong gọi thế nào cũng không liên lạc được. Anh ta bất chấp tất cả lao đến Phù Phong, tìm kiếm khắp nơi như phát điên, đánh không biết bao nhiêu tên côn đồ tép riu mới moi được một vài manh mối. Tiểu Văn rất có thể đã bị lừa bán.
Mất mấy ngày, anh ta mới bắt được một tên trong đám buôn người, trói đối phương lại, quấn dây điện quanh người, tra hỏi tung tích Tiểu Văn. Tên kia rất cứng đầu, nhưng cuối cùng không chịu nổi tra tấn, nói ra một địa chỉ, sau đó cũng tắt thở.
Địa chỉ đó chính là xưởng rượu, nhưng không ngờ khi đến đó đã vắng tanh không một bóng người. Sau đó thì một tốp cảnh sát xông vào. Sợ bại lộ thân phận, Lý Tấn Phong liền nhặt chiếc mũ trùm đầu đội vào, định mở đường m.á.u thoát ra ngoài.
Đúng là đời có nhiều sự trùng hợp đến khó tin, anh ta không ngờ lại gặp người bạn thân Vương Nguyên Thạch tại đây, rồi sau đó là gặp chúng tôi.
Nói xong những lời này, Lý Tấn Phong cũng vừa nốc cạn chai rượu, vành mắt đỏ hoe: "Vì thân phận tôi không thể tiết lộ, nên vốn không muốn hợp tác với cảnh sát. Giờ tôi vẫn giữ thái độ này, thả tôi ra, tôi sẽ dùng cách riêng để tìm Tiểu Văn!"
Tiểu Đào nghiêm túc đáp: "Không. Không cần biết thân phận của ông là gì, việc ông làm đã là phạm pháp." Lý Tấn Phong tức giận hét lên: "Biết ngay các người gạt tôi mà! Đừng nói những lời này với tôi, tìm được Tiểu Văn xong tôi sẽ đến tự thú!"