Tiểu Đào lắc đầu: "Không, xin hãy tin tưởng chúng tôi, tôi lấy danh nghĩa tổ đặc án đảm bảo, sau khi tìm được con gái ông, ông vẫn được tự do, sau đó cũng có thể lấy công chuộc tội! Điều kiện tiên quyết là ông phải nghe theo sự chỉ huy của chúng tôi."
Lý Tấn Phong vẫn còn hoài nghi: "Tổ đặc án các người có quyền lực lớn đến vậy ư?"
Vương Nguyên Thạch đặt một tay lên vai ông: "Huynh đệ, xin tin tưởng chúng ta một lần này!"
Sự nghi ngờ trong mắt Lý Tấn Phong lúc này mới dần tan đi. Tôi xin một bức ảnh con gái ông ta, rồi bảo Niếp cảnh sát hỗ trợ tìm kiếm. Trong những cuộc truy quét trước đây, chúng tôi đã giải cứu không ít phụ nữ và trẻ em, hơn nửa trong số đó là người ngoại tỉnh, do số lượng quá nhiều nên được sắp xếp tạm thời ở một ký túc xá gần đó.
Việc Lý Tấn Phong g.i.ế.c một tên buôn người sẽ do tôi và Tiểu Đào xử lý. Chúng tôi tìm tới địa chỉ ông ta nói, đó là một căn phòng cho thuê dưới lòng đất. Trong phòng, một t.h.i t.h.ể cháy khét vẫn ngồi trên ghế, người quấn dây điện trần, miệng há hốc, mắt trợn trắng dã. Tôi và Tiểu Đào cũng không khỏi giật mình về thủ đoạn tra tấn tàn khốc của Lý Tấn Phong.
Chúng tôi mang t.h.i t.h.ể về, trên đường bàn nhau xem làm sao để giúp Lý Tấn Phong. Một là chờ khi tìm được con gái ông ta rồi mới làm thủ tục pháp lý bình thường, nhưng ông ta là một cảnh sát nằm vùng lâu năm, nếu bị bắt sẽ là tổn thất nặng nề đối với lực lượng cảnh sát Quảng Đông. Còn một cách khác, đó là thu nạp ông ta vào tổ đặc án. Trong chiến dịch "Trảm Lang" này, Bộ Công an đã trao cho chúng tôi quyền hạn rất rộng. Trong quá trình chấp pháp nếu dùng thủ đoạn quá trớn cũng có thể xem xét du di.
Quay về cục, Lý Tấn Phong và Vương Nguyên Thạch đang ngồi trong phòng lặng lẽ hút thuốc, không cần nói cũng biết, vẫn chưa tìm thấy con gái ông ta.
Tôi trấn an: "Đại thúc đừng nản lòng, lần hành động này phạm vi rất lớn, cảnh sát đã phong tỏa toàn bộ các con đường trọng yếu, con gái ông nhất định vẫn còn ở đây."
Lý Tấn Phong nghiến răng nói: "Lão Vương mới kể về Cảnh Vương Gia cho tôi nghe, cậu đừng gạt tôi, liệu con gái tôi có rơi vào tay bọn buôn nội tạng không?"
Tôi khẳng định: "Không biết, nhưng trong những t.h.i t.h.ể kia không có con gái ông."
"Làm sao cậu biết được?"
"Bởi tôi là người nghiệm thi, đã xem xét tất cả, không có ai có tướng mạo giống con gái ông cả."
Lý Tấn Phong lúc này mới yên tâm phần nào, Vương thúc vỗ vai ông ta: "Vẫn còn hy vọng!"
Mặc dù nói như vậy, nhưng với thời gian đã kéo dài, ngay cả tôi cũng bắt đầu hoài nghi liệu có thể tìm được Tiểu Văn hay không. Chiến dịch lần này gần như đã phá tan 12 đỉnh núi, nhưng lại không hề gặp tổ ám sát bí ẩn kia. Tôi e là lão già đó đang tích lũy nhân lực, chuẩn bị phản công.
Một con rết trăm chân, c.h.ế.t mà vẫn không cứng. Nếu có thể tiêu diệt một Cảnh Vương Gia đã cắm rễ ở đây hơn 30 năm một cách dễ dàng thì mới là chuyện lạ.
Thấm thoắt đã đến ngày xét xử, Đội trưởng Trịnh dẫn theo tốp đặc nhiệm tinh nhuệ nhất, áp tải nghi phạm tới Tòa án nhân dân thành phố Phù Phong. Cả đoạn đường đi, tất cả đều lo lắng đề phòng, rất sợ xảy ra tình huống bất trắc.
Lần xét xử này kinh động toàn tỉnh, thậm chí là cả nước. Các phóng viên khắp nơi chạy tới để đưa tin, quần chúng nhân dân thì đi xem đông như kiến. Trong số họ, phần lớn là người thân của những phụ nữ trẻ em bị lừa bán, trên tay giơ cao khẩu hiệu ủng hộ cảnh sát, nhìn cái tập đoàn tội ác bị xét xử, không ít người cảm động đến rơi nước mắt.
Tình cảnh này thật khiến người ta sục sôi nhiệt huyết. Tôi nhớ tới lời Sở Yên trước khi lâm chung, khẽ kéo tay Tiểu Đào, rưng rưng nói: "Dưới sự chung tay cố gắng của chúng ta, thế giới quả thật đã tốt đẹp lên rồi."
Tiểu Đào mỉm cười: "Tất cả đều là cố gắng của anh đó."
Tôi lắc đầu: "Không, là của tất cả chúng ta."
Phiên xét xử rất dài nhưng suôn sẻ. Cảnh sát đã bỏ nhiều thời gian thu thập chứng cứ đủ để định tội đám người này, từng tên một hai tay đều dính m.á.u tươi.
Phán quyết cho đám tội phạm hầu hết đều là tình tiết tăng nặng, thủ đoạn tàn nhẫn, tuyên án tử hình, lập tức chấp hành!
Mỗi lần nghe một phán quyết, tất cả đều đứng lên vỗ tay ủng hộ. Mặc dù phiên tòa kéo dài từ sáng sớm đến đêm, nhưng không khí chưa từng nguội xuống.
11 giờ đêm hôm đó, tên buôn người cuối cùng bị tuyên án, mọi người sớm đã mệt mỏi nhưng đều cố đứng dậy vỗ tay hoan hô. Thẩm phán gõ búa nói: "Yên lặng! Yên lặng! Tôi tuyên bố, phiên xét xử hôm nay kết thúc, mời mọi người..."
"Bốp bốp bốp!" Một tiếng vỗ tay khô khốc từ phía sau vang lên, cùng với đó là một giọng nói già nua đầy uy quyền: "Làm đẹp lắm!"
Mọi người đồng thời quay đầu nhìn. Chỉ thấy một ông lão lưng gù, mặc bộ đồ màu vàng rực rỡ, đội mũ, phía sau là một b.í.m tóc đuôi sam dài đã hoa râm. Lão chống một cây gậy đầu rồng bằng gỗ óc chó, từ từ bước xuống bậc thang. Mặc dù lão đã rất già, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại lộ ra một vẻ ác độc, sắc lạnh đến rợn người.
Sau lưng lão là hơn chục người cả nam lẫn nữ mặc đồ bó màu đen, nhìn dáng đi và khí chất, có vẻ ai cũng võ công cao cường, là những cao thủ thực sự.
Chợt sống lưng tôi lạnh toát, giống như động vật cảm ứng được thiên địch, một nỗi sợ hãi tột độ trào dâng trong tim. Tôi vô cùng chắc chắn, lão già trước mắt chính là Cảnh Vương Gia lừng danh, người vẫn ẩn mình lâu nay như một con rồng không thấy đầu đuôi!
Tôi đã hình dung ra đủ mọi khả năng, lão ta sẽ xuất hiện dưới hình thức nào. Nhưng chẳng bao giờ ngờ được, lão lại ngông cuồng đến thế, đường hoàng xuất hiện ngay giữa phiên tòa.
Chánh án gõ búa, quát lớn: "Ai vậy, đây là tòa án, các người..." Nói tới đây, ông ta đột nhiên ôm cổ, không thể thốt nên lời. Lưỡi thè ra, m.á.u tươi trào khỏi khóe miệng.
Những nhân viên phiên tòa hai bên sợ hãi đến luống cuống cả chân tay. Có người cầm ly nước chánh án đã uống lên ngửi, rồi kinh hãi hét lớn: "Có kẻ hạ độc!"
Các phóng viên bị cảnh này làm cho sợ ngây người, giờ mới nhớ ra mà giơ máy ảnh lên. Nhưng choang choang, chỉ thấy vệ sĩ bên cạnh lão già vung tay ném gì đó, tất cả máy ảnh đều nát bét.
Hoàng Tiểu Đào lấy bộ đàm ra, nói: "Trịnh đội trưởng, tại sao lại để đám người này xông vào? Trịnh đội trưởng, xin trả lời!"
Vài giây sau, một giọng nói xa lạ vang lên từ bộ đàm: " Tôi là cấp dưới của Trịnh đội trưởng. Hành lang im ắng đến lạ thường, anh em đều đã trúng chiêu..." nói tới đây thì âm thanh chợt ngừng.
"Ông chính là Cảnh Vương Gia?" Lý Tấn Phong nhảy xồ ra, hai mắt trợn trừng: "Trả con gái Tiểu Văn lại cho ta!"
Cảnh Vương Gia không trả lời, chỉ nhếch mép khinh khỉnh, ánh mắt lướt qua đầy vẻ coi thường.
"Mẹ nó, lão tử đang hỏi ông đấy!" Lý Tấn Phong hét lên, nắm đ.ấ.m giáng thẳng vào Cảnh Vương Gia. Khi quyền gần chạm tới lão, một thủ hạ bên cạnh vung tay hất văng nắm đ.ấ.m của Lý Tấn Phong, đồng thời giáng một cú mạnh vào n.g.ự.c ông. Lý Tấn Phong lảo đảo lui về phía sau, định xông lên tiếp thì bị Vương Nguyên Thạch vội vàng ngăn lại.
Cảnh Vương Gia cười khẩy, nhìn chúng tôi: "Hoàng cảnh quan, tự vệ thì không phạm pháp chứ?"
Tiểu Đào đứng dậy, nghiến răng: "Các ông cũng quá càn rỡ, tòa án mà dám xông vào?"
"Hoàng cảnh quan, cô dùng từ sai rồi. Lão cũng như mọi người, đến đây để dự thính. Chiến dịch Trảm Lang lần này thật tuyệt vời, vô cùng tuyệt vời, rất hợp lòng dân!" Vừa nói lão vừa vỗ tay.
Tôi biết nếu hắn đã dám nghênh ngang tới đây, nhất định trong tay phải có thứ gì đó để đánh cược, liền đứng dậy nói: "Thôi cái màn kịch nhàm chán của ông đi, rốt cuộc ông muốn gì?"
Cảnh Vương Gia chắp tay khách khí, nói: "Cậu chính là Tống Dương? Quả nhiên là thiếu niên tài giỏi, tuấn tú ngời ngời. Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Tôi lạnh lùng đáp: "Đủ rồi, có gì cứ nói thẳng!"
"Thẳng thắn như vậy, ta thích!" Cảnh Vương Gia cười lớn: "Ta muốn cùng các cậu chơi một trò chơi."