Âm Phủ Thần Thám

Chương 631

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tôi nói: " Tôi không có tâm trạng, cũng chẳng muốn đùa giỡn với ông!"

Cảnh Vương Gia lắc đầu: "Tống Dương, trong đời có những lúc không được quyền lựa chọn. Ai cũng biết, ta là một thương nhân, chuyên buôn bán loại hàng đặc biệt. Đương nhiên trong mắt các vị, đó không phải hàng hóa, đây chính là điểm khác biệt mấu chốt giữa đôi bên ta. Ta sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cách nhìn nhận vấn đề của các vị ngây thơ đến mức nào."

Tôi đáp trả: "Kẻ buôn bán mạng người mà còn muốn được công nhận sao? Cảnh Vương Gia, ông đúng là cái đồng hồ c.h.ế.t mà vẫn đòi lên dây cót!"

Đột nhiên Cảnh Vương Gia cho tay vào túi, động tác này khiến tất cả cảnh sát trong tòa đều căng thẳng tột độ. Lão chậm rãi nói: "Xem các người sợ sệt kìa, trên người ta không có bom, chẳng qua là muốn lấy một tấm danh thiếp mà thôi."

Lão dùng hai ngón tay khô gầy như cành củi, kẹp ra một tấm danh thiếp, tấm danh thiếp mang dấu ấn của lão, sau đó nhẹ nhàng ném đi. Tấm danh thiếp kim loại bay vút tới, ghim phập vào lưng ghế tôi đang ngồi.

Tôi gỡ tấm danh thiếp ra, trên đó vẽ một chiếc đầu lâu, với b.í.m tóc đuôi sam quấn vòng ra phía trước. Không biết có phải ảo giác hay không, tấm danh thiếp này có vẻ nặng hơn hẳn tấm mà Đao Thần đã từng đưa cho tôi xem.

"Xin giữ kỹ tấm danh thiếp này, nó sẽ chỉ dẫn cho cậu!" Cảnh Vương Gia toét miệng cười rồi xoay người bỏ đi.

"Đứng lại, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ông cho rằng dễ dàng như vậy ư?" Tiểu Đào đột nhiên xông tới, rút s.ú.n.g chĩa thẳng về phía lão.

Được cô khích lệ, các cảnh sát khác cũng đồng loạt đứng ra, rút súng. Cả không khí trong phòng xử án chợt đông đặc lại.

Cảnh Vương Gia khinh thường nói: "Cảnh sát phá án, tất nhiên phải dựa vào chứng cứ."

Cho tới hiện giờ, trong tay chúng tôi không có bất kỳ bằng chứng trực tiếp nào có thể chống lại Cảnh Vương Gia. Kể cả độc trong ly nước của chánh án, khói thuốc mê trong hành lang cũng không thể chứng minh là có liên quan tới lão. Hơn nữa, cuộc nói chuyện vừa rồi hắn rất xảo quyệt, dùng một số từ ngữ bóng bẩy, không để lại chút nhược điểm nào.

Tiểu Đào móc giấy chứng nhận tổ đặc án ra: "Bộ công an đã trao cho chúng ta quyền được tạm giữ vô điều kiện nghi phạm trong 24 giờ. Theo chúng tôi về!"

"Hừ!" Cảnh Vương Gia nói: "Các người thử cẩn thận lắng nghe xem, có tiếng tích tắc không."

Lập tức hiện trường đều im lặng. Tôi nín thở, quả nhiên nghe thấy tiếng tích tắc, bước nhanh tới một cái ghế, lôi bên dưới ra một cái túi màu đen. Mở ra xem, là một quả b.o.m hẹn giờ, còn đếm ngược 30 phút nữa.

Những người xung quanh thấy vậy lập tức hoảng loạn nhốn nháo. Cảnh Vương Gia cười nói: "Lão xuất thân Mãn Thanh, là người đàng hoàng, không hề ưa bạo lực. Ta hy vọng được bình an rời khỏi đây, đảm bảo tất cả mọi người sẽ an toàn."

"Ông đang uy h.i.ế.p lực lượng cảnh sát?" Tiểu Đào chất vấn.

"Tùy cô muốn hiểu thế nào thì hiểu." Cảnh Vương Gia nhún vai.

Tôi đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Đào đừng cố chấp nữa. Tôi hiểu phong cách hành sự của Giang Bắc Tàn Đao, cho dù là một trong Thất Thiên Vương, cũng không lộ diện khi không có chuẩn bị kỹ càng.

Tiểu Đào khẽ cắn răng cất súng: "Các ông đi đi!"

Cảnh Vương Gia chắp tay: "Hẹn gặp lại!"

Sau khi đám đông rời khỏi tòa án, quả b.o.m trên tay tôi đột ngột ngừng đếm ngược, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Đào hỏi tôi nên làm gì tiếp theo, tôi vừa nhìn chiếc thẻ trên tay vừa đáp: "Trước tiên, chúng ta phải phân tích xem Cảnh Vương Gia để lại chiếc thẻ này với dụng ý gì."

"Anh định thực sự chơi trò chơi của hắn ta sao?" Tiểu Đào vội hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Đoán cũng có thể biết được, chắc chắn hắn lấy mạng người ra làm tiền cược, vậy nên anh không còn lựa chọn nào khác. Có điều chúng ta đông người, có thể chia nhau hành động. Em mau dẫn người đuổi theo bọn chúng, xem có tìm được hang ổ nào không. Còn anh sẽ đi tìm Lão Yêu."

Tiểu Đào gật đầu, lập tức gọi vài cảnh sát viên xông ra ngoài. Lão Yêu đã rời phiên tòa về khách sạn từ trước, tôi vội gọi điện đánh thức hắn. Sau đó, tôi lên xe cùng Vương thúc nhanh chóng quay về. Nửa tiếng sau, chiếc thẻ được giao cho Lão Yêu, hắn lật đi lật lại, cau mày nói: "Tìm nhầm người rồi, phần cứng không phải là sở trường của anh."

"Không phải sở trường nhưng anh vẫn biết nhiều hơn chúng tôi. Hãy nghĩ cách gì đi chứ!" Tôi giục.

Lão Yêu suy nghĩ một lát rồi nói: "Thứ này rất kín kẽ, khả năng bên trong có bảng mạch chủ. Nếu nhìn xuyên thấu được thì tốt... Phải rồi! Đem nó đi chụp X-quang, xem cấu tạo bên trong gồm những linh kiện gì, có lẽ sẽ đoán được công dụng của nó."

Tôi dứt khoát: "Được! Đi ngay!"

Chúng tôi lập tức đến một bệnh viện gần đó, mang chiếc thẻ đến phòng X-quang. Lúc đi ngang qua một căn phòng, đột nhiên chiếc thẻ phát ra tiếng kêu "tít tít". Lão Yêu vội vàng lấy nó ra, giơ về phía bức tường, di chuyển sang hai bên. Âm thanh "tít tít" lúc mạnh lúc yếu dần.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, phòng này là phòng chụp cộng hưởng từ. Lão Yêu vỗ trán một cái đầy phấn khích, thốt lên: " Tôi hiểu rồi! Chiếc thẻ này là một thiết bị thu tín hiệu không dây!"

Tôi chợt nhớ đến lời Cảnh Vương Gia từng nói, hắn bảo chiếc thẻ này sẽ dẫn lối cho tôi. Chẳng lẽ ý hắn là như vậy?

Tôi hỏi: "Có thể xác định được là loại tần số sóng ngắn nào không?"

Lão Yêu nhếch môi cười: "Chỉ cần nghe qua là biết thôi. Ra xe tìm một máy radio thử một chút xem."

Chúng tôi quay ra xe cảnh sát. Lão Yêu liên tục điều chỉnh radio trên bảng điều khiển. Đến tần số 30HZ, tiếng "tít tít" phát ra cực kỳ rõ ràng. Tôi trầm tư suy nghĩ, chẳng lẽ manh mối về trò chơi mà Cảnh Vương Gia để lại ở một nơi nào đó trong thành phố? Nơi đó phát ra tần số sóng 30 Hz, và tôi sẽ cần mang chiếc thẻ này đi khắp nơi để dò tìm.

Cảnh Vương Gia quả thực quá xảo quyệt! Nếu hắn để lại một bức ảnh hay một đoạn ghi âm, đó chắc chắn sẽ là tội chứng không thể chối cãi. Nhưng hắn chỉ để lại chiếc thẻ này, hoàn toàn không tạo ra bất kỳ nhược điểm nào cho mình.

"Tuy nhiên, cầm một chiếc thẻ dò tìm khắp nơi trong thành phố rộng lớn này thì thật không hợp lý." Nghe tiếng "tít tít" liên hồi, tôi bất chợt nảy ra một ý, liền thốt lên: "Liệu có thể chế tạo thêm một vài thiết bị thu sóng, chuyên biệt cho loại sóng ngắn đó không?"

Lão Yêu gãi cái đầu bù xù: "Dù anh có chút kiến thức về radio, nhưng nơi đây xa lạ, biết tìm linh kiện ở đâu?"

Vương Nguyên Thạch lập tức nói: "Tổ kỹ thuật của cục cảnh sát thành phố có thể làm được."

"Lập tức gọi điện ngay!" Tôi khẩn trương giục.

Sau khi điện thoại được nối máy, với yêu cầu khẩn cấp này, tổ trưởng tổ kỹ thuật lập tức đáp lời, hỏi tôi cần bao nhiêu cái. Tôi nói càng nhiều càng tốt và sẽ tới lấy vào sáng mai.

Tôi dặn Lão Yêu thiết kế một ứng dụng bản đồ, đảm bảo ngày mai hiệu suất tìm kiếm địa điểm sẽ tối ưu nhất. Hắn búng ngón tay một cái đầy tự tin.

Đúng lúc này, Tiểu Đào gọi điện tới: "Tống Dương, bọn anh đang ở đâu rồi?"

Tôi nói vị trí cho cô ấy, rồi hỏi: "Có bắt được bọn chúng không?"

"Đừng nói nữa! Bọn em đang theo dõi phía sau khá suôn sẻ thì đám người kia bất ngờ dựng rào chắn và chông sắt trên đường, khiến lốp xe của bọn em bị nổ tung hết. Giờ bọn em đang mắc kẹt ở đường Trường Phong, không thể di chuyển được." Tiểu Đào đáp, giọng đầy bực dọc.

"Anh sẽ điều người đến hỗ trợ ngay đây."

"Ừ, lúc đến nhớ phải cẩn thận đấy." Tiểu Đào dặn dò không yên tâm.

Âm Phủ Thần Thám

Chương 631