Tiện tay lấy một chiếc áo của Hình Hách mặc vào người. Tôi chân trần bước xuống giường, cuối cùng tìm thấy quần áo đêm qua trong máy sấy. Tôi thay đồ thật nhanh.
Ngay sau đó, tôi cầm điện thoại, chạy trốn khỏi căn nhà này, thẳng tiến đến trường học.
Đầu óc tôi quá hỗn loạn.
Sao tôi lại có thể cùng Hình Hách... Tôi thì không sao, tôi bị người ta hãm hại, bản thân cũng có tình ý với anh, còn anh thì sao?
Cơ thể khó chịu khiến tôi đi rất chậm, ra khỏi khu chung cư liền gọi taxi đi luôn.
Vừa đến trường không lâu, điện thoại reo lên.
Tôi do dự vài giây rồi bắt máy, nghe thấy đầu dây bên kia hỏi: "Ở đâu rồi?"
Tôi nhỏ giọng: "Ở trường ạ."
"Lâm Từ Chu!" Giọng nói này gợi lại một khoảnh khắc nào đó đêm qua, cơ thể tôi dường như cũng run lên, " Tôi đặc biệt đi chợ mua gà về hầm canh tẩm bổ cho em, vậy mà em nói với tôi là em chỉ có chừng đó thời gian để chạy đến trường thôi à?"
"Anh Hách, em... buổi chiều có tiết."
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau nói: "Mấy giờ tan học, tôi đến đón em."
Anh muốn tôi ăn bữa này bằng mọi giá.
Tôi đúng là có tiết, nhưng đến trường là vì chuyện khác.
Châu Bỉnh. Có chuyện gì thì cứ nói với cảnh sát.
Tôi không dám nghĩ, nếu đêm qua anh ta thành công, giờ đây tôi sẽ kinh tởm đến mức nào.
Tôi cũng không quan tâm chuyện này ầm ĩ lên sẽ xấu mặt ra sao, tôi là nạn nhân, chẳng lẽ tôi lại phải băn khoăn hơn kẻ làm hại mình à?
20.
Cả buổi chiều, trường học rất náo nhiệt.
Cảnh sát, Ban giám hiệu nhà trường, và cố vấn của tôi với Châu Bỉnh, đều đau đầu.
Tôi biết mình không phải chịu kết quả không thể chấp nhận được, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không phải trả giá.
Về bằng chứng, dù xét nghiệm m.á.u nhanh chóng không thể tìm ra, thì camera giám sát trong quán rượu nhỏ đêm qua, tôi đã sớm liên hệ với chủ quán nói rằng tôi đã làm mất một món đồ quý giá, yêu cầu được sao chép một đoạn băng.
Tôi đã xem qua đoạn băng đó, trước khi tôi đến, Châu Bỉnh đã có hành động tương tự như bỏ thêm gì đó vào cốc.
Tôi không đề phòng anh ta, ít nhất là chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Phía cảnh sát sẽ lấy lời khai lại, dù sao thì vết nhơ cuộc đời này, anh ta phải gánh chịu.
Trước đây nghe Châu Bỉnh nói muốn học lên Tiến sĩ, e rằng bây giờ đến bằng tốt nghiệp, anh ta cũng khó mà giữ được.
Tôi không hối hận, cũng không cần xin lỗi. Tôi cần anh ta phải trả giá.
Nhưng sau khi xử lý xong tất cả, tôi không kịp quay về trường. Trong điện thoại hối thúc của Hình Hách, tôi đã báo cho anh địa chỉ Đồn Cảnh sát.
Hình Hách nhíu mày xuất hiện, tôi đợi anh ở cổng.
"Chuyện đêm qua à?" Anh hỏi, "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Tôi suy nghĩ một chút, rồi cố gắng giải thích một cách ngắn gọn: "Đã xử lý xong rồi."
Hình Hách chỉ có thể chở tôi về, nhưng áp lực trên người anh rất nặng.
Tôi nhìn thấy cả bàn thức ăn ngon mà anh đã chuẩn bị, và tôi đã ăn hết.
Tối nay tôi nhớ mang theo chìa khóa, tôi về nhà tắm rửa, định đi ngủ sớm.
Kết quả, trước khi ngủ, tiếng gõ cửa vang lên.
Hình Hách với vẻ mặt không vui đứng bên ngoài: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
"Anh Hách, đêm qua cảm ơn anh!" Tôi nói.
"Ngoài lời cảm ơn ra còn gì nữa không?"
Tôi không hiểu ý anh.
Hình Hách nhìn tôi, đột nhiên nhấn mạnh một sự thật: "Chúng ta đã ngủ với nhau rồi."
"Anh Hách, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không đeo bám anh đâu!" Tôi thực lòng cảm ơn anh.
"..." Hình Hách đột nhiên bước vào, đóng sầm cửa nhà tôi: "Dứt khoát thế à? Có phải đêm qua là ai thì cũng được không?"
Lời nói của anh bất ngờ xúc phạm, trái tim tôi cảm nhận nhanh hơn cả não. Sự chua chát dâng lên.
Tôi ngước mắt nhìn anh: "Không. Nếu là người khác, em sẽ yêu cầu người đó đưa em đến bệnh viện."
Áp lực trên người Hình Hách đột nhiên tan biến đi quá nửa.
"Ban ngày sao không nói một lời nào mà bỏ đi? Với lại, sao báo cảnh sát mà không nói với tôi một tiếng?"
Tôi không hiểu sao anh lại hỏi những câu này, rõ ràng không liên quan đến anh.
"Anh Hách, chúng ta chỉ ngủ với nhau thôi, không phải đang hẹn hò." Tôi nhắc nhở.
Hình Hách: "Thế nào gọi là 'chỉ ngủ'?"
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, một lúc sau nói: "Anh đã từ chối lời tỏ tình của em, cũng chưa từng nói thích em, nên chúng ta vẫn chỉ là quan hệ hàng xóm. Anh Hách, anh nghĩ ngủ với nhau là hẹn hò sao?" Anh ấy làm chủ quán bar, lẽ nào không hiểu những chuyện này?
Hình Hách bất ngờ tiến tới, ấn tôi vào tường. Anh ghé sát vào tôi, bàn tay xăm trổ bóp lấy cằm tôi, nói một cách đầy dữ dằn: "Vậy thì sao? Lẽ nào tôi phải đợi em vừa đủ tuổi thì dụ dỗ lên giường, làm cho đầu óc em chỉ có thể chứa được một mình tôi thôi sao?"
Tôi luôn biết Hình Hách không phải là người quá lịch sự, nhưng câu nói này vẫn khiến đầu óc tôi choáng váng vì quá trần trụi. Ký ức đêm qua lại ùa về, chân tôi hơi nhũn ra.
"Anh Hách, anh bình tĩnh đi!" Tôi nhắc nhở anh, "Chính anh đã nói, chúng ta không có khả năng."
" Tôi hối hận rồi thì không được sao?" Anh cắn môi tôi, giọng rất khó chịu, "Mới có mấy tháng thôi, xung quanh đã có cả trai lẫn gái rồi. Ai dạy em chơi đùa quá đà thế hả?"