21.
Tôi ngây người, trai và gái á?
Hình Hách nói: " Tôi không cần biết trong một học kỳ ở Đại học, em đã ve vãn bao nhiêu người, nhưng tất cả đều phải chấm dứt cho tôi."
"Không nói gì là có ý gì?"
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh Hách, anh thích em à?"
Người đàn ông trước mặt im lặng một lúc, rồi đáp: "Thích. Không thích sao đêm qua tôi chiều em thoải mái thế?"
"Đâu có, rõ ràng anh đánh m.ô.n.g em, còn mắng em dâm..." Lời còn chưa dứt, miệng tôi đã bị lấp đầy.
Sau nụ hôn cuồng nhiệt, tôi nghe anh cúi đầu nói bên tai tôi: "Đó không phải đánh em, cũng không phải mắng em. Em nghe thấy rất sướng, phải không?"
Nụ hôn của anh lại tiếp tục. Khi tôi đứng không vững, tôi được bế lên sofa và tiếp tục nụ hôn.
Chỉ là hôn thôi cũng khiến tôi choáng váng, anh lại thì thầm bên tai tôi: "Tiểu Chu, tôi hơn em 8 tuổi, thích một cậu bé vừa trưởng thành thì chẳng ra sao cả, giống một kẻ biến thái. Em phải cho phép tôi có lúc phán đoán sai lầm chứ."
Tôi chợt nhận ra và hỏi ngược lại: "Em 19 tuổi, anh sẽ không biến thái nữa à?"
"Biến thái." Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve bụng dưới của tôi. Vết chai mỏng tạo cảm giác rất chân thật. Sau đó, anh cúi đầu cười với tôi, "Thế còn em, vẫn thích tôi không?"
Tôi nhìn đôi mắt đen láy kia, cuối cùng vẫn không thể nói lời phủ nhận: "Thích."
"Thế thì chấm dứt với tất cả những người khác đi." Anh cắn vào vai tôi một cái, " Tôi không cần biết bọn họ có người nào là quan hệ danh chính ngôn thuận với em không. Nhưng có tôi rồi, tôi phải là duy nhất."
Cảm giác ngọt ngào dâng trào. Tôi lại thấy hơi choáng váng: "Anh Hách, chỉ có mình anh thôi."
22.
Tình yêu của tôi và Hình Hách bắt đầu từ tháng Tư, học kỳ hai của năm nhất Đại học.
Cứ thế mà duy trì.
Mỗi khi nghỉ học, tôi thường ngủ ở nhà anh. Chiếc giường của anh rộng và cũng rất thoải mái.
Học kỳ hai năm ba, tôi bắt đầu tìm chỗ thực tập.
Tôi tự mua cho mình một bộ vest, mua theo những nhãn hiệu mà tôi tìm thấy trong tủ đồ của Hình Hách. Anh cao hơn tôi, vóc dáng cũng khác, nên tôi không thể mặc đồ của anh.
Tôi đang nghiên cứu cách đeo ghim cài áo trước gương, không hề nhận ra Hình Hách đang đứng ở cửa.
Cho đến khi tay anh chạm vào ghim cài áo, giúp tôi đeo vào.
Đây là lần đầu tiên tôi mặc một bộ sơ mi và quần tây trang trọng như vậy, cảm thấy rất đẹp và mới mẻ.
Hình Hách chọn một chiếc cà vạt từ tủ đồ của anh, thắt cho tôi, rồi tìm thêm một chiếc đồng hồ đeo tay: "Thế này đi, đẹp lắm."
"Vậy em đi nhé?" Tôi tiện tay lấy chiếc kính gọng vàng trên bàn đeo vào. Tôi bị cận nhẹ, đi phỏng vấn thì phải chỉn chu nhất có thể.
Hình Hách: "Anh đưa em đi."
"Thôi ạ, em đã hẹn gặp bạn ở ga tàu điện ngầm rồi. Lịch phỏng vấn của hai đứa trùng nhau."
Không biết là nhờ trang phục hay do trình độ chuyên môn của tôi đủ tốt, tôi đã nhận được thư mời thực tập.
Chỉ là sau hôm đó, Hình Hách đã mua cho tôi mấy bộ vest nữa. Một vài bộ trông thật sự không hợp với thân phận thực tập sinh của tôi. Trông vừa lộng lẫy vừa màu mè.
Anh nói: "Có những dịp thích hợp để mặc mà."
Thế là khi màn đêm buông xuống, tôi mặc chiếc áo sơ mi lụa trắng, áo gile màu xám đậm, quần tây đen ôm sát, còn đeo chiếc kính gọng vàng kia. Mặt tôi áp vào chân Hình Hách, mơ màng ngước nhìn anh. Như thể tôi bị vẻ bảnh bao của anh mê hoặc.
Hình Hách cũng có sở thích tương tự.
Sau này, tôi tốt nghiệp Đại học, quán bar của Hình Hách đã mở thêm một chi nhánh.
Anh mua một căn hộ lớn, chúng tôi chuyển đến sống ở một khu khác.
Hình Hách ngoài ba mươi tuổi có một sức hút trưởng thành đặc biệt. Cánh tay xăm trổ của anh bóp lấy má tôi, nhìn tôi một lúc lâu rồi đột nhiên nói: "Đợi khi em đến tuổi của anh, không biết sẽ quyến rũ đến mức nào nữa."
Anh nói đôi khi anh hận tám năm cách biệt giữa chúng tôi.
Tôi hôn anh: "Cún con mãi mãi yêu chủ nhân."
[HẾT]
Mình giới thiệu một bộ đam mỹ khác của nhà mình up trên web MonkeyD ạ:
NAM PHỤ SỐ HAI THÂN THỂ MỀM YẾU TRONG TRUYỆN TU TIÊN - Tác giả: Chiêu Tài Miêu Miêu Cầu
Ta là nam phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết tu tiên.
Sau một tháng trời vô tình liên kết với một hệ thống kỳ lạ “Thân mềm thể yếu”, da dẻ ta càng lúc càng non mịn, cơ thể cũng ngày một mềm mại hơn. Chư vị nam tử trong tông môn mỗi khi nhìn ta, ánh mắt đều như muốn bốc hỏa.
Trong đại hội tỷ thí của tông môn. Ta nắm chặt thanh kiếm, căm hận nhìn chằm chằm nam chính. Lần này, ta nhất định phải giành lấy vị trí đứng đầu.
Vừa rút kiếm ra, nam chính Lục Giới vốn nổi danh phong thái thanh cao, bỗng vướng chân nọ vấp chân kia, ngã lăn ra ngay trước mũi kiếm của ta.
"Là tại hạ tài năng kém cỏi." Hắn ta dứt khoát nói.
1.
Ta là kẻ đứng thứ hai muôn đời của tông môn.
Để vượt qua Lục Giới. Ta ngày đêm tu luyện, khổ công nghiên cứu các loại công pháp. Ấy vậy mà vẫn bị hắn đánh bại chỉ sau vài chiêu.
Một đêm nọ, vì quá nóng lòng luyện công mà ta tẩu hỏa nhập ma. Thật bất ngờ khi ta lại vô tình liên kết với một hệ thống kỳ lạ.
Hệ thống đã cứu ta và hùng hồn tuyên bố, chỉ cần liên kết với nó, Lục Giới sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta, quỳ dưới kiếm của ta mà cúi đầu xưng thần.
Lời nói này có chút kỳ quái, nhưng chỉ cần có thể đánh bại Lục Giới, ta liền không bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt ấy.
Thế nhưng, sau một tháng liên kết với hệ thống. Ta dường như mắc phải một căn bệnh lạ.
Da dẻ của ta ngày càng trắng trẻo, mềm mịn, vòng eo cũng thon hơn trước rất nhiều. Và chỉ cần hơi mệt một chút, mặt ta sẽ ửng đỏ. Khi nổi giận, khóe mắt ta sẽ đỏ hoe, nước mắt không thể ngừng tuôn ra. Điều này khiến ta vô cùng khổ sở.
Vì vậy, ta đi tìm Đại sư tỷ mà ta thầm mến đã lâu.
Đại sư tỷ tinh thông y thuật, có lẽ có thể tìm ra nguyên do.
Nào ngờ, khi ta đến nơi, lại thấy Lục Giới đang cười nói vui vẻ với Đại sư tỷ.
Ta siết chặt nắm đấm. Lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Giới, tức đến mức khóe mắt đỏ hoe. Cố gắng kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra. Cơ thể c.h.ế.t tiệt này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Đại sư tỷ!" Ta cất tiếng gọi, Đại sư tỷ và Lục Giới đồng thời quay đầu lại nhìn ta.
Cả hai đều khẽ sững sờ.
Đại sư tỷ mỉm cười dịu dàng: "Tiểu sư đệ, có phải đệ không khỏe ở đâu không?"
Còn Lục Giới thì nhìn ta một lúc lâu, sau đó vẻ mặt kỳ quái quay đi. Thậm chí còn không chào hỏi ta như thường lệ.
Hừ, đồ ngụy quân tử đạo mạo! Cuối cùng cũng không giả vờ được nữa. Hắn ta quả nhiên là muốn cướp Đại sư tỷ của ta.
Ta cười lạnh một tiếng, siết chặt nắm đ.ấ.m hơn nữa. Đúng là mơ mộng viển vông!
Đạo lữ tương lai của Đại sư tỷ. Và vị trí đứng đầu tông môn, sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về ta!
2.
Ta đi đến trước mặt Đại sư tỷ.
Nàng cười cười: "Tiểu sư đệ, sao da dẻ đệ ngày càng đẹp vậy, đệ dưỡng da thế nào? Cho sư tỷ xem nào!" Nói xong, nàng muốn nhéo mặt ta.
Ta mím môi vui vẻ đưa mặt lại gần, nhưng một bàn tay lớn đã chắn giữa hai chúng ta.
"Nam nữ thụ thụ bất thân!" Lục Giới trầm giọng nói, kéo ta về phía sau.
"Lục Giới, ngươi bị bệnh à?" Ta hất tay hắn ra, lạnh lùng lườm Lục Giới, nghiến răng nghiến lợi.
Tên ngụy quân tử này chắc chắn có ý đồ bất chính với Đại sư tỷ!
Lục Giới bị ta mắng, cũng không tức giận, còn khẽ ho một tiếng, không tự nhiên quay mặt đi.
Đại sư tỷ cười tủm tỉm nhìn Lục Giới một cái, trêu chọc: "Được rồi, ta không chạm vào là được." Rồi quay sang nói với ta: "Ngồi xuống đi, ta bắt mạch cho đệ."
Ta nghe vậy liền ngồi xuống.
Đại sư tỷ vừa đưa tay ra định bắt mạch. Lại bị Lục Giới chặn lại.
Lục Giới lấy ra một chiếc khăn tay, khẽ gật đầu với Đại sư tỷ: "Lót lên đi."
Đại sư tỷ vẻ mặt cạn lời nhận lấy. Ta tức giận lườm Lục Giới một cái. Lục Giới không biết có phải vì chột dạ không, bị ta lườm mà tai đều đỏ bừng. Thậm chí còn không dám nhìn vào mắt ta.
Ta nhân cơ hội nói xấu: "Đại sư tỷ, nghe đệ khuyên một câu, tìm đạo lữ tuyệt đối đừng tìm người lòng dạ hẹp hòi, sau này ở bên nhau, suốt ngày quản Đông quản Tây, thật sự rất phiền lòng! Người tu tiên như chúng ta, vốn nên sống phóng khoáng, tùy ý tự do mới phải."
Đại sư tỷ nhìn ta, lại nhìn Lục Giới, vẻ mặt càng trở nên kỳ quái.
Ta nhìn Lục Giới, khiêu khích hừ lạnh một tiếng. Hắn lại cau mày, vẻ mặt vô cùng khổ não, không biết đang nghĩ gì.
Một lúc sau, Đại sư tỷ thu tay về: "Tiểu sư đệ, cơ thể đệ linh lực dồi dào, không có gì đáng ngại."
Ta nghiến răng, có chút khó nói thành lời. Gần đây, ta không chỉ mềm chân, mà eo cũng hơi mềm. Vừa nãy Lục Giới kéo ta một cái, ta suýt nữa đã ngã vào lòng hắn. Sao có thể không bị bệnh được chứ?
"Sao vậy?" Đại sư tỷ nghi hoặc.
Ta không tiện nói thật với Đại sư tỷ. Lỡ như nàng thấy ta không có khí phách nam nhi, rồi không thích ta nữa thì sao?
Thế là ta lắc đầu, mỉm cười nói: "Đại sư tỷ có y thuật cao siêu, đệ quả thật không có gì, chỉ là nhớ sư tỷ, nên đến thăm một chút thôi."
3.
Đại sư tỷ chột dạ nhìn sang Lục Giới. Vẻ mặt Lục Giới tối sầm, lạnh lùng lườm Đại sư tỷ một cái rồi quay đầu bước đi.
Trong lòng ta cười khẩy. Chỉ vì ghen mà quay ra giận dỗi với sư tỷ? Tên nam nhân tồi!
Đại sư tỷ tuyệt đối sẽ không thích loại nam nhân thất thường như thế này.
Đại sư tỷ vội vã nói: "Tiểu sư đệ, sau này đệ không được nói những lời như thế nữa! Kẻo người khác hiểu lầm. Đệ mau đi đi, hôm nay còn có tiết học buổi sáng."
Lần này, người sầm mặt lại là ta.
Đại sư tỷ còn hướng về bóng lưng Lục Giới mà gọi lớn: "Lục Giới, đừng quên tối nay đến tìm ta, đệ đã hứa với ta rồi đấy!"
Lục Giới lạnh lùng "ừm" một tiếng, rồi bóng dáng dần khuất xa.
Ta tức giận siết chặt kiếm: "Đại sư tỷ, loại nam nhân đó, căn bản không đáng để tỷ thích! Tỷ đừng buồn, ta sẽ đi thay tỷ dạy dỗ hắn!"
Ta nhanh chóng xông đến trước mặt Lục Giới: "Lục Giới, đứng lại!"
Lục Giới mím chặt môi, trầm mặt nhìn ta một cái, không nói một lời. Nhìn kỹ, vẻ mặt hắn dường như còn có chút hờn dỗi.
"Rút kiếm đi!" Ta rút kiếm ra, dùng mũi kiếm chỉ vào hắn.
"Ngươi đánh không lại ta đâu." Lục Giới nói.
Ta tức đến suýt nhảy dựng lên. Trước đây ta quả thật không đánh lại hắn, nhưng giờ đây ta đã có hệ thống.
Hệ thống nói, chỉ cần một tháng, hắn sẽ phải răm rắp nghe lời ta, quỳ dưới kiếm của ta mà cúi đầu xưng thần. Hắn còn dám ăn nói huênh hoang?
Ta cười khẩy một tiếng, rút kiếm xông lên. Nhưng khi sắp đến gần Lục Giới, eo và chân ta bỗng mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
"Tiểu sư đệ!" Lục Giới hoảng hốt, vội vàng đưa tay ra đỡ ta vào lòng.
Cái thân thể c.h.ế.t tiệt này! Ta tức đến siết chặt kiếm, lồng n.g.ự.c không ngừng phập phồng. Đôi mắt không chịu thua bắt đầu cay xè, khóe mắt dần đỏ lên.
Rồi, ta bật khóc vì tức.
Lục Giới lại siết chặt eo ta, cúi đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt ta, ánh mắt sâu thẳm, khiến ta hoảng sợ.