Người hàng xóm xăm trổ bên cạnh một tay mở lon coca lạnh, tiện tay cắm ống hút, đưa cho tôi: "Không ăn được cay à?"
"Anh Hách, em không sao." Tôi nghe thấy những người khác gọi anh ta như vậy, "Em thích ăn mà, chỉ là không ăn được cay lắm."
Hình Hách cũng chẳng để ý làm sao tôi biết tên anh ta, đứng dậy rót cho tôi một bát nước lọc, đặt trước mặt tôi: "Không ăn được cay thì nhúng qua nước rồi ăn."
Hành động này của anh ta khiến ba người còn lại đều ngẩn ra.
Anh chàng tóc vàng tủi thân nói: "Anh Hách, lần trước em nổi mụn không muốn ăn cay, anh còn bắt em tự mở một bàn lẩu riêng..."
Anh chàng tóc xoăn cũng tủi thân không kém: "Anh Hách, trước đây anh bảo đứa nào kén ăn thì cút ra ngoài..."
Người to con cười ha hả.
Hình Hách khịt mũi: "Sao, ăn cơm ở nhà người ta còn muốn đuổi cả chủ nhà ra à? Muốn đảo lộn trời đất đấy à?"
Những người khác lại trêu chọc vài câu.
Thật ra, khi họ mở miệng nói chuyện, đều rất dễ gần, chỉ là vẻ ngoài dễ khiến người khác hiểu lầm.
Ăn lẩu được nửa chừng, quả nhiên bên ngoài truyền đến một vài tiếng động.
6.
Tôi nghe thấy giọng của mấy người.
"Lâm Từ Chu, cháu còn tâm trạng ở nhà ăn lẩu à?" Giọng bác trai vang lên từ ngoài cửa, hiển nhiên là đã ngửi thấy mùi thơm, lại còn thấy cửa nhà tôi mở toang.
Tiếp đến là dì Út của tôi: "Còn họ hàng thì vì nó mà khổ sở thế này, đúng là quá vô lương tâm!"
"..."
Mấy người họ cùng nhau đến, trông có vẻ đã thống nhất lập trường, như thể đã bàn bạc riêng với nhau. Tất cả đều muốn moi tiền từ tôi.
Thế nhưng, khi họ tụ tập trước cửa và nhìn vào trong, bốn người đàn ông trưởng thành đang ngồi cạnh tôi đồng loạt nhìn ra, rồi đứng dậy.
Người nào người nấy đều cao lớn, khác hẳn với vẻ béo phì của bác trai tôi, họ có cơ bắp thực sự được rèn luyện. Khí thế khi mấy người này đứng cạnh nhau, phải nói chứ, dọa người kinh khủng.
"Lâm Từ Chu, cháu đang giao du với loại người nào vậy hả?"
"Ba mẹ cháu mà biết cháu ra nông nỗi này, họ c.h.ế.t cũng không nhắm mắt!"
"Tuổi trẻ không lo học hành cho đàng hoàng, số tiền ba mẹ cháu để lại rồi sẽ giữ được bao lâu, biết đâu có ngày bị mấy đứa bạn xấu này tiêu xài hết sạch!"
"..."
Họ cho rằng mình đang đứng trên vị thế đạo đức, nên nghênh ngang bước vào. Hình Hách và bạn bè tiến lên hai bước, chỉ hai bước đó đã khiến họ hoảng sợ lùi lại.
"Lâm Từ Chu, cháu có ý gì? Tìm mấy tên du côn này đến để dọa nạt bề trên hả?" Bác gái tôi là người lên tiếng trước. Tính bà ta ghê gớm, nhưng có ghê gớm đến mấy, khi đối mặt với mấy người đàn ông lạ mặt và cao lớn này, bà ta vẫn có chút dè chừng.
Hình Hách nhìn họ, rồi lên tiếng trước: "Mấy vị đã là người lớn, thì đứa nhỏ này ba mẹ vừa qua đời, sống một mình cô đơn như thế, không cầu các vị giúp đỡ gì, nhưng số tiền bố mẹ nó từng cho các vị vay, có phải nên trả rồi không?"
Mấy người họ hàng của tôi chưa từng nghĩ đến chuyện trả nợ, nghe vậy, sắc mặt mỗi người một vẻ.
"Tiền gì chứ? Ba mẹ nó cho tôi vay lúc nào?" Cậu tôi là người đầu tiên phủ nhận, thề thốt rằng không có chuyện đó.
Tiếp đến là bác gái tôi: "Ba Lâm Từ Chu đúng là có chuyển khoản cho chúng tôi, nhưng đó không phải là tiền phụng dưỡng khi ông bà nó còn sống sao? Chúng tôi không hề vay tiền!"
Dì Út của tôi cũng đưa ra lời lẽ tương tự.
Lòng tôi tê dại, rõ ràng đã sớm biết họ là loại người gì, nhưng vẫn thấy sự hy sinh của ba mẹ tôi thật không đáng.
"Điện thoại của ba mẹ cháu vẫn còn đây, tin nhắn trên đó đâu có nói thế." Tôi đột ngột lên tiếng, "Cả cậu nữa, cậu quên rồi à? Hai năm trước, cậu hỏi ba mẹ cháu vay 50 triệu, giấy vay nợ cũng đã viết rồi, có cần cháu lấy tin nhắn và giấy vay nợ ra để đối chất không?"
Họ trợn tròn mắt. Gần đây họ thường xuyên đến làm phiền vốn là để đòi tiền, bây giờ sao có thể lại móc tiền túi ra?
Trên thực tế, lúc vay tiền họ nói hay ho đến mấy, nhưng chưa bao giờ có ý định trả lại.
Cánh cửa đột nhiên đóng sập lại. Họ quay đầu lại, mới phát hiện anh chàng tóc xoăn không biết từ lúc nào đã đi ra sau lưng và đóng cửa lại.
Hình Hách: "Hôm nay không thanh toán hết nợ, thì đừng hòng ai được ra khỏi đây."
Lúc này, mấy người họ cuống lên, quay người định mở cửa bỏ chạy.
Tất nhiên, làm gì có cửa?
"Các người định làm gì? Có tin tôi báo cảnh sát không?"
Người to con cười: "Cứ báo đi. Để cảnh sát đến xem ai không biết xấu hổ. Nợ tiền thì phải trả là lẽ đương nhiên. Nhà người ta có bằng chứng chứng minh các người nợ tiền, kiện ra tòa để đòi lại cũng chẳng khó khăn gì."
Thấy mấy người này không thể nói lý được nữa, bác trai tôi quay sang nhìn tôi.
"Lâm Từ Chu, cháu đối xử với người thân của mình như vậy sao? Để họ bắt nạt chúng tôi à?" Ông ta nói một cách đầy chính nghĩa, "Cháu còn phải là người nhà họ Lâm không hả!"