7.
"Không phải rồi, bác trai, bác cũng có coi cháu là người đâu." Tôi lạnh nhạt đáp.
Anh chàng to con phía trước bỗng bật cười vì câu nói của tôi.
"Thằng nhóc này cũng hài hước đấy chứ."
Mấy người họ đứng chắn đường vẫn rất đáng sợ. Mấy người họ hàng ban đầu cậy thế lớn tuổi mà hung hăng, giờ bị dọa cho khiếp vía, đành phải móc ví ra chuyển khoản cho tôi mỗi người vài ngàn. Miệng thì lẩm bẩm đòi trả nợ theo đợt.
Hình Hách thấy họ chuyển tiền cho tôi, bồi thêm một câu: "Ghi chú là 'trả nợ'."
Xong xuôi, anh ta mới mở cửa cho họ đi.
Tôi nhìn số tiền hơn một vạn tệ trong điện thoại, vẻ mặt giãn ra. Dù tôi biết cái gọi là "trả nợ theo đợt" chẳng qua cũng chỉ là lừa người. Nhưng họ đến một chuyến không những không moi được tiền của tôi, lại còn phải đổ máu. Cảm giác thật đã đời.
"Anh ơi, các anh đỉnh quá!"
Anh chàng to con vẫy tay: "Hầy, loại người như họ chỉ bắt nạt những đứa nhóc mặt non dạ yếu như cậu thôi, gặp phải kẻ cứng rắn thì sợ c.h.ế.t khiếp. Cậu với anh Hách lại là hàng xóm, chắc lần sau họ không dám đến nữa đâu."
Anh chàng tóc xoăn cũng tặc lưỡi: "Một lũ người lớn tay chân lành lặn, lại cứ nhìn chằm chằm vào cái nhà và ví tiền của một đứa trẻ, thật không biết xấu hổ!"
"Loại người này bọn tôi gặp nhiều rồi." Anh chàng tóc vàng ngồi xuống tiếp tục ăn, "Đám tiện nhân chỉ biết bắt nạt kẻ yếu."
Họ vừa ăn vừa hì hục trò chuyện, ăn xong lau miệng, chào Hình Hách rồi bỏ đi, nói là vội đi làm.
Tôi nhìn người hàng xóm xăm trổ của mình, hỏi: "Anh Hách, em phải trả công các anh bao nhiêu?"
Anh ta vẫn chưa nói lương ngày của họ là bao nhiêu.
Hình Hách nhìn tôi, lại liếc qua bàn: "Cậu dọn dẹp đi, tiền thì giữ cho cẩn thận, bình thường đừng kể với ai là mình có bao nhiêu tiền."
Anh ta không lấy tiền của tôi, còn mấy người bạn của anh ta cũng chỉ như thể đến ăn lẩu rồi vui vẻ ra về. Để lại ở nhà tôi một túi lớn đồ uống và đồ ăn vặt chưa dùng hết.
Khi Hình Hách định ra về, tôi mới chợt nhận ra và gọi anh ta lại, xin thêm phương thức liên lạc.
Tôi vốn không biết anh ta làm nghề gì, thấy anh ta đi sớm về khuya. Cho đến một ngày, tôi lướt mạng thấy một bài đăng, mới biết anh ta là một người pha chế ở một quán bar gần đó.
Hóa ra không phải dân xã hội đen.
Tôi nhớ lại ấn tượng ban đầu của mình về anh ta, thấy hơi chột dạ.
Hình Hách dù sao cũng đã giúp tôi một việc lớn. Sau hôm đó, bác trai và họ hàng sợ bị đòi nợ nên ngầm hiểu với nhau, không đến làm phiền tôi nữa.
Một cuối tuần khác, tôi nhắn tin cho anh ta trước, muốn mời anh và ba người kia đi ăn một bữa.
Tôi đã tìm hiểu giờ làm việc của quán bar của anh ta, thời gian để đi ăn một bữa là đủ.
Lúc đầu, Hình Hách chỉ trả lời hai chữ: [Không cần.]
Sau khi tôi kiên trì, anh ta mới nhượng bộ, bảo tôi gửi địa chỉ và thời gian nhà hàng cho anh ta, anh ta sẽ đi thông báo cho ba người kia.
Đến giờ, tôi gõ cửa nhà bên cạnh.
Một người đàn ông mặc áo sơ mi đỏ rượu bước ra, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, cúc trên cùng cũng không cài, cổ áo mở rộng.
Hình xăm trên cánh tay phải và cả trên n.g.ự.c của anh ta thấp thoáng ẩn hiện. Anh ta còn đeo một chiếc dây chuyền thánh giá bạc. Trên người Hình Hách thoang thoảng mùi nước hoa.
"Đi thôi." Anh ta nói với tôi.
8.
Địa điểm tôi chọn không quá xa quán bar của anh ta, tôi đã cố tình chọn như vậy.
Tôi đặt chỗ sớm nên có cả phòng riêng. Ba người còn lại đã đến từ sớm.
"Tiểu Chu đến rồi à? Mau vào ngồi, hôm nay nhờ phúc của cậu đấy."
Tôi bước tới, mỉm cười với họ: "Đâu có, anh Thịnh, là em nhờ phúc các anh mới đúng, gần đây em được yên tĩnh hơn nhiều rồi, mọi người đừng khách sáo với em."
Nhưng khi họ nhìn Hình Hách, anh chàng tóc xoăn bỗng huýt sáo: "Anh Hách, đi ăn với trai đẹp mà ăn mặc lồng lộn thế này à?"
Hình Hách đá nhẹ vào chân anh ta, không dùng sức: "Cậu biến đi, đây là đồng phục làm việc."
Ba người còn lại lập tức cười rộ lên.
Đồng phục làm việc ư?
Thấy tôi chưa hiểu, anh chàng tóc xoăn khoác vai tôi giải thích: "Tiểu Chu này, anh Hách mở một quán bar cùng người ta, anh và Giang Trì Vũ là ban nhạc của quán, còn Lý Thịnh là bảo vệ. Bây giờ đang thiếu người, mà tìm người pha chế có tay nghề cao rất khó, nên anh ấy tự làm. Kết quả là cả trai lẫn gái đều nhắm vào cái mặt đẹp trai của anh ấy, đến để 'chiêm ngưỡng vẻ đẹp ' thôi."
Giang Trì Vũ, tức anh chàng tóc vàng, cười hì hì: "Anh Hách nhà ta cũng coi như bộ mặt của quán bar rồi. Bây giờ ai cũng có thể xin nghỉ, riêng anh ấy thì không. Tối nào cũng có các chị, các anh giàu có đến hỏi anh ấy có thiếu tiền không, có muốn được bao nuôi không."
Hình Hách nhét một miếng dưa hấu vào miệng anh ta: "Đừng có dạy hư trẻ con!"
"Mười bảy tuổi thì tính là trẻ con gì? Tôi mười bảy tuổi đã có hai, ba cô bạn gái rồi!"