Hình Hách: "Thế nên cậu mới không đỗ Đại học."
"... Ối, anh lại lấy học vấn ra tấn công à?" Anh chàng tóc vàng bất phục, "Anh Hách, anh đi học Đại học rồi, nhưng giờ cũng là đồng nghiệp với em đấy thôi?"
"Ăn đi, đừng có nói nhiều!"
"..."
Chúng tôi đã gọi món trước, ngồi xuống không lâu thì nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
Giữa bữa, Hình Hách ra ngoài đi vệ sinh. Không đợi anh ấy về, tôi cũng đi ra, ngang qua quầy lễ tân thì thấy anh ấy đang định thanh toán. Anh ấy được thông báo là hóa đơn đã được trả rồi.
Anh ấy quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của tôi. Tôi nhe răng cười với anh ấy: "Anh Hách, em đã nói là để em mời mà, em thanh toán lâu rồi."
Hình Hách: "..."
"Làm gì có chuyện mấy anh lớn đi ăn với nhau lại để một đứa chưa đủ tuổi thành niên trả tiền?" Anh ấy làu bàu, một lúc sau không kìm được lại nói thêm: "Tuổi con trẻ mà học đâu ra cái chuyện đối nhân xử thế này vậy?"
"Mẹ em dạy đấy ạ. Mời người ta đi ăn, đương nhiên phải thật lòng thật dạ rồi."
Hình Hách đưa tay vỗ đầu tôi một cái: "Học sinh cấp Ba thì nghĩ ngợi gì nhiều, học hành cho tốt mới là con đường chính đạo."
Ăn xong, ba người còn lại hỏi tôi có muốn đến quán bar của họ chơi không.
Anh chàng tóc vàng nói: "Tiểu Chu, quán bar của bọn anh cũng hay lắm, trai xinh gái đẹp không thiếu đâu, cậu đẹp trai thế này chắc chắn được chào đón..."
Lời còn chưa dứt, Hình Hách đã ngắt lời: "Tiểu Chu, để tôi đưa cậu về."
Anh ấy tiện thể còn liếc nhìn anh chàng tóc vàng: "Giang Trì Vũ, đừng có làm hư thằng bé."
"Anh Hách, sao anh căng thẳng thế, người ta không biết lại tưởng quán bar của bọn mình không đàng hoàng!"
Hình Hách: "..."
Sau bữa ăn đó, mối quan hệ giữa tôi và người hàng xóm mới quả thực gần gũi hơn một chút, nhưng vẫn không có quá nhiều sự giao thiệp.
Tôi là học sinh, anh ấy là ông chủ kiêm người pha chế của quán bar. Vốn dĩ là người của hai thế giới khác nhau.
Tôi cuối cùng cũng dần quen với cuộc sống một mình, mỗi ngày đi học, rồi lại một mình về nhà.
Cho đến khi kỳ nghỉ Hè đến.
9.
Tôi ở nhà nhiều hơn, phần lớn thời gian đều dành để giải đề.
Quán bar của người hàng xóm rất đông khách, nhiều khi gần sáu giờ sáng anh ấy mới về đến nhà.
Có một lần, tôi mất ngủ đến tận 4h sáng vẫn chưa chợp mắt được. Lúc đứng dậy đi vệ sinh, bỗng nghe thấy một tiếng "cạch" ngoài cửa.
Vào giờ này mà có tiếng động, chỉ có thể là do Hình Hách gây ra.
Tôi do dự vài giây, rồi cẩn thận mở cửa. Khi tôi thò đầu ra ngoài, đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang vẫn chưa tắt, Hình Hách đổ vật ra sàn nhà.
Tôi sững sờ, vội vã đi ra, ngồi xổm bên cạnh anh ấy.
"Anh Hách?" Tôi khẽ gọi, lay anh ấy một cái.
Trên người Hình Hách nồng nặc mùi rượu, rõ ràng là say không nhẹ.
"Anh ơi, tỉnh lại đi." Tôi sờ khắp người anh ấy mà chẳng tìm thấy chìa khóa đâu.
Hình Hách có phản ứng, nhưng mắt chẳng mở ra, điều duy nhất tôi có thể chắc chắn là anh ấy vẫn ổn.
Tôi nhìn hành lang, thật sự không thể để anh ấy ở ngoài cửa một mình. Tôi đành cắn răng, dốc sức đỡ anh ấy dậy, nửa cõng nửa kéo vào nhà mình.
Hình Hách người cao, vóc dáng lại vạm vỡ nên rất nặng. Tôi tốn biết bao công sức mới đưa được anh ấy vào phòng mình.
Cởi giày cho anh ấy xong, tôi quay người đóng cửa, tắt đèn, rồi đi vào phòng ngủ chính.
Hậu quả của việc mất ngủ là hôm sau tôi ngủ đến quá trưa mới tỉnh. Vừa tỉnh dậy, tôi xuống giường đi ra ngoài, thấy Hình Hách đang ngồi trong phòng khách nhà tôi, không biết anh ấy đã ngồi bao lâu rồi.
"Anh Hách, anh dậy sớm thế ạ?"
Hình Hách quay đầu nhìn tôi, anh ấy vẫn mặc bộ quần áo đêm qua, xoa xoa trán: "Đêm qua tôi vào đây bằng cách nào vậy?"
Anh ấy hoàn toàn không nhớ gì.
Cũng phải, say đến mức bất tỉnh nhân sự mà.
Tôi kể lại cho anh ấy nghe một cách đơn giản, cả chuyện không tìm thấy chìa khóa trên người anh ấy nữa.
Hình Hách sờ các túi quần áo của mình, cuối cùng kết luận: "Chắc là để quên ở quán bar rồi."
Tôi vào nhà tìm cho anh ấy một bộ đồ dùng vệ sinh dùng một lần: "Anh Hách, em gọi đồ ăn nhanh nhé, anh ăn gì không?"
Tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại, truyền ra một câu: "Cậu ăn gì, tôi ăn nấy."
Khi Hình Hách bước ra, nhìn những chiếc hộp đồ ăn nhanh trên bàn, rồi lại nhìn đống mì gói tôi trữ ở góc nhà, anh ta hỏi: "Mấy ngày nghỉ mà cậu sống bằng đồ ăn nhanh và mì gói à?"
"Có chuyện gì ạ?" Tôi khó hiểu nhìn anh ta.
Khi đi học thì có thể ăn ở căng tin trường, ở nhà thì đồ ăn nhanh tiện hơn. Tôi biết nấu một vài món, nhưng tay nghề không khá lắm.
Hình Hách không nói gì thêm. Anh ấy ăn xong, lấy điện thoại nhắn tin cho ai đó rồi ra ngoài, tiện tay mang theo túi rác.
Đáng lẽ đây chỉ là một ngày bình thường, cho đến buổi tối hôm sau, Hình Hách gửi cho tôi một tin nhắn: [Qua ăn cơm.]
?