Lần đầu tiên tôi bước vào nhà Hình Hách. Trên bàn ăn bày mấy món, mùi thơm nức mũi. Hình Hách mặc chiếc áo ba lỗ màu đen bưng bát canh ra.
"Ngồi đi."
"Anh Hách, anh biết nấu ăn ạ?" Tôi vẫn chưa hoàn hồn.
Hình Hách ừm một tiếng, đặt bát canh đã múc sẵn trước mặt tôi: "Ăn nhiều vào, một mình tôi ăn không hết."
Các món trên bàn đều không có món nào dở cả, tôi vừa ăn vừa giơ ngón cái lên khen Hình Hách: "Anh ơi, anh giỏi quá!"
Hình Hách không hề khiêm tốn, anh ấy nhếch mép: "Đương nhiên rồi."
Lâu lắm rồi tôi mới lại có cảm giác được ăn cơm nhà, dù là ở nhà hàng xóm, nhưng vẫn khiến tôi cảm động.
Tôi vùi đầu vào ăn, Hình Hách không nhận ra sự khác thường trong cảm xúc của tôi.
Và từ ngày đó, người hàng xóm xăm trổ của tôi thỉnh thoảng lại trổ tài nấu nướng, và mời tôi qua dùng bữa.
10.
"Anh Hách, hay để em trả tiền ăn nhé?" Cứ ăn chùa như thế này, tôi thấy ngại quá.
Hình Hách đang xóc chảo, tôi phụ giúp anh ấy. Rồi tôi nghe thấy anh ấy khẽ cười: " Tôi thiếu mấy đồng tiền đó của cậu à?"
Tôi biết anh ấy không thiếu tiền, nhưng ăn của người ta nhiều thì ngại.
"Chỉ là tiện tay nấu thêm một chút thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa."
Sau khi phụ giúp xong, tôi đứng cạnh nhìn Hình Hách một lúc lâu, bỗng hỏi: "Anh Hách, anh đẹp trai thế này, lại còn kiếm tiền giỏi, nấu ăn ngon, sao vẫn không có bạn gái vậy?"
Là một người cùng giới, tôi cũng phải thừa nhận, Hình Hách hẳn là kiểu người rất được yêu mến.
Hình Hách nghe vậy thì im lặng một lát, quay đầu khẽ đá vào chân tôi: "Này, người thì chưa lớn, sao lại tò mò thế hả?"
"..."
Bước vào năm cuối cấp, tôi lại được ăn cơm căng tin trường. Cơ bản là sáng đi học, tối tự học xong mới về nhà.
Việc học rất nặng.
Nhưng vào cuối tuần, thỉnh thoảng tôi vẫn được ăn cơm của Hình Hách.
Một năm này trôi qua rất nhanh, sinh nhật 18 tuổi của tôi trôi qua trong kỳ thi, ngày hôm đó không ai biết, cũng không ai nhớ.
Trong điện thoại vẫn còn tin nhắn chúc mừng sinh nhật năm ngoái của ba mẹ.
So với trước đây, tôi đã cao hơn một chút, cũng dần vượt qua được khoảng thời gian u ám đó, nhưng thực sự không thể quay lại được vẻ lạc quan như xưa.
Trong năm lớp 12, đầu óc tôi đa phần chỉ nghĩ đến các dạng đề, các kiến thức, thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện khác thì cũng nhanh chóng bị vùi lấp đi.
Tôi đã khoe với ba mẹ rằng sẽ thi đỗ vào trường Đại học tốt nhất thành phố, một trường thuộc top 985 rất nổi tiếng.
Tôi không muốn học xa.
Sau học kỳ hai của năm lớp 12, cách thức "tiếp tế" của Hình Hách đã thay đổi.
Quán bar bận rộn, thường khi tôi tan học về nhà thì anh ấy vẫn còn ở quán.
Anh ấy đưa cho tôi một chiếc chìa khóa nhà của anh ấy, bảo tôi tan học về thì sang đó hâm nóng đồ ăn đã chuẩn bị sẵn để ăn.
Có lẽ vì đang tuổi ăn tuổi lớn, tôi ăn cũng nhiều.
Bình thường, sau khi tự học về, một gói mì ăn liền thêm xúc xích đã là bữa tối "sang trọng" rồi, còn đa phần là ăn bánh mì.
Món ăn của Hình Hách đơn giản là sự xa xỉ trong sự xa xỉ.
Tôi có chuyển tiền cho anh ấy, nhưng anh ấy không nhận.
Tôi chỉ có thể sau khi ăn xong, rửa sạch bát đĩa, tiện tay dọn dẹp vệ sinh cho anh ấy.
Sau này Hình Hách phát hiện ra, còn trêu tôi: "Nhà nào mời người giúp việc theo giờ mà chỉ trả bằng một bữa ăn vậy?"
Anh ấy không cho tôi dọn dẹp.
Nhờ ơn Hình Hách, tôi cao lớn hơn, da dẻ cũng hồng hào.
Thực ra tôi biết, cái gọi là "tiện tay nấu thêm chút đồ ăn" cũng chỉ là lời nói dối của Hình Hách. Anh ấy thương hại và đồng cảm với tôi, nên mới chăm sóc tôi như một người hàng xóm.
Cũng giống như bà Triệu ở tầng dưới thỉnh thoảng lên nhà tôi cho tôi vài quả trứng gà. Khi ba mẹ tôi còn sống, bà ấy và mẹ tôi có mối quan hệ khá tốt.
Nhưng mà Hình Hách thì khác. Anh ấy là một sự tồn tại rất đặc biệt, nhưng tôi không thể nói rõ anh ấy đặc biệt ở điểm nào.
Đêm kết thúc kỳ thi Đại học, tôi và mấy người bạn trong nhóm học tập hẹn đi tụ tập. Có cả nam lẫn nữ.
Người tổ chức là một bạn nữ tên Trần Thanh Vân trong nhóm. Nhóm học có sáu người, chỉ có cô ấy và bạn cùng bàn là nữ.
"Mọi người đủ tuổi trưởng thành rồi chứ?" Cô ấy hào hứng nói, "Chúng ta đến một nơi vừa có thể ăn vừa có thể uống được không?"
Khi cô ấy nói đó là một quán bar nổi tiếng trên mạng, trong lòng tôi mơ hồ có linh cảm.
Cho đến khi đi theo cô ấy đến cửa quán bar, nhìn thấy tấm biển hiệu, tôi mới hoàn toàn chắc chắn, đó chính là quán bar của Hình Hách.
11.
Tôi chưa từng đến quán bar, cũng không biết bên trong trông như thế nào.
Dù sao thì quán bar tên là "Trường Tửu Chi Kế" này rất náo nhiệt, ánh đèn tím, và âm nhạc lúc này vẫn còn khá êm dịu.
Đây vẫn chưa phải lúc quán đông người nhất.