Trên thực đơn quả nhiên có cả đồ ăn và đồ uống, giá cả đắt hơn bên ngoài một chút. Đặc biệt là đồ uống không cồn. Trên bàn còn bày một vài bộ đồ chơi.
Tôi theo bản năng nhìn về phía quầy bar và thấy Hình Hách.
Hôm nay anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc vuốt ngược ra sau tạo kiểu lịch lãm. Quầy bar gần như đã chật kín chỗ ngồi.
Ngoài anh ấy, còn có một nữ pha chế tóc đuôi ngựa cột cao, cũng rất xinh đẹp.
"Mọi người thấy chưa, hai anh pha chế đó, gần đây nổi tiếng lắm, nhiều người đến chỉ vì họ đấy."
Hai cô bạn gái đã cầm điện thoại lên chụp lia lịa. Chụp xong còn không quên phóng to để ngắm.
"Anh pha chế này hình như tên là A Hách, sao lại đẹp trai đến thế chứ?"
"Tiếc là quầy bar không còn chỗ, thật sự muốn qua ngồi, chỗ chị pha chế xinh đẹp kia cũng muốn ngồi..."
Mấy cậu bạn trai bên cạnh thì bàn luận về hình xăm trên tay Hình Hách, họ thấy nó rất ngầu.
Tôi vẫn nhìn về phía đó, Hình Hách bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía này. Tôi hơi chột dạ thu lại ánh mắt, nhưng lại nghe thấy mọi người xung quanh bàn luận.
"Sao tự nhiên anh ấy nhìn sang đây thế? Lẽ nào nghi ngờ bọn mình chưa đủ tuổi à?"
"..."
Không lâu sau, đồ ăn và đồ uống chúng tôi gọi được mang ra.
"Món ăn vặt của quán bar mà ngon thế này, có hợp lý không vậy?"
"Bảo sao trên mạng nhiều đánh giá tốt thế, nhân viên đẹp mà đồ ăn cũng ngon."
"Khoan đã, có phải anh pha chế kia đang đi về phía bàn mình không?"
Tôi ngẩng đầu lên, Hình Hách đã đứng trước bàn chúng tôi, trên tay bưng một cái khay, trên đó có sáu ly rượu.
"Chào anh, đây không phải đồ chúng tôi gọi..."
Hình Hách cười, nụ cười của anh ấy dưới ánh đèn này trông rất cuốn hút: " Tôi biết. Các vị khách hôm nay vừa thi Đại học xong, đúng không?" Tôi nghe anh ấy nói, "Đây là đồ uống có nồng độ cồn thấp, tặng để mọi người thưởng thức."
"Sao anh biết được vậy?" Các bạn tôi trợn tròn mắt, ánh mắt trong veo, thành thật hỏi, "Bọn em trông quê mùa lắm à?"
Câu nói này khiến Hình Hách bật cười. Cuối cùng anh ấy cũng nhìn về phía tôi: "Tiểu Chu, lần đầu tiên dẫn bạn đến chơi, sao không nói trước với tôi một tiếng?"
Thế là ánh mắt của bạn bè tôi lại đổ dồn về phía tôi.
"..."
"Mọi người thi Đại học có thuận lợi không?" Hình Hách hỏi.
"Cũng được ạ, em thấy không khó lắm."
"Anh ơi, nhất định phải hỏi về thi cử trong hoàn cảnh này à?"
"..."
Trước khi rời đi, Hình Hách nói: "Chúc các em chơi vui vẻ."
Sau đó một lúc, chúng tôi mới phát hiện số tiền đã thanh toán của bàn chúng tôi đã được hoàn lại toàn bộ.
"Lâm Từ Chu, cậu quen anh pha chế này à!" Mấy cô bạn nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh.
"Anh ấy ngoài đời thế nào? Có bạn gái chưa?"
"Cậu có quen cả chị pha chế bên cạnh anh ấy không? Chị ấy xinh lắm!"
"..."
"Bọn mình là hàng xóm, anh ấy rất tốt bụng. Mình không biết, không quen..." Tôi lần lượt trả lời các câu hỏi của họ.
Không thể phủ nhận, Hình Hách thực sự đã cho tôi một màn nở mày nở mặt.
Ban đầu chúng tôi định ra về trước 12h, nhưng lại xảy ra sự cố.
Tôi đã đánh giá quá cao tửu lượng của mình. Ngoài đồ uống nồng độ cồn thấp Hình Hách tặng, chúng tôi vốn đã gọi thêm những loại khác. Trong lúc trò chuyện và chơi đùa, chúng tôi đã uống hết.
Ban đầu tôi chỉ thấy đầu óc choáng váng, tay chân hơi mất kiểm soát. Một lúc sau, tôi thấy trời đất quay cuồng rồi mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, đầu vẫn còn nặng, xung quanh rất xa lạ, bên ngoài vẫn còn rất ồn ào.
Tôi đang ở trong một căn phòng nhỏ, ngủ trên một chiếc sofa, bên cạnh chất đống nhiều đồ lặt vặt. Trên người tôi đắp một chiếc áo vest, mùi nước hoa trên đó rất giống với mùi của Hình Hách.
12.
Điện thoại vẫn đang rung, tôi nhìn giờ, gần 3h sáng rồi.
Tin nhắn trong nhóm sáu người. Tin nhắn chưa đọc trên cùng là tag tên tôi.
Chắc là tôi đã say mềm, họ không biết tôi ở đâu, nên đã tìm Hình Hách ở quầy bar. Anh ấy đã sắp xếp cho tôi, nói rằng khi tan ca sẽ đưa tôi về.
Dưới đó là tin nhắn trò chuyện của họ về chuyến du lịch tốt nghiệp.
"..."
Tôi ôm đầu. Tửu lượng của tôi thật đáng xấu hổ.
Tôi bình thản nhắm mắt lại. Vẫn chưa kịp suy nghĩ có nên ra ngoài hay không, thì cánh cửa bỗng mở ra.
Cùng với tiếng bước chân là một giọng nam lạ lẫm: "Hình Hách, anh cũng khó theo đuổi quá đấy. Đều là thích đàn ông rồi, anh không muốn ở bên tôi, thì ngủ với nhau một đêm cũng được chứ? Tôi sẽ không đeo bám dai dẳng đâu."
"..."
Lòng tôi bỗng chấn động.
Ngay sau đó, là giọng của Hình Hách: "Vậy bây giờ cậu không phải đang đeo bám dai dẳng à?"
Người đàn ông kia khẽ cười: "Này, tôi chưa ngủ được với anh, nên mới dễ nhớ nhung thế này. Hay anh làm ơn, thỏa mãn tôi đi, tôi sẽ không quấn lấy anh nữa? Anh không muốn đưa người về nhà, ở đây cũng được mà, tôi không để tâm."
Hả?