ANH CHÀNG XÃ HỘI ĐEN SỐNG Ở NHÀ BÊN

Chương 9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Đừng có đụng chạm, cút ra ngoài." Tôi nghe thấy Hình Hách nói.

Cánh cửa đóng lại, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của một người.

Anh ấy đi vào trong, cuối cùng dừng lại. Rồi chân tôi bị đá nhẹ một cái: "Tỉnh rồi thì dậy đi, chuẩn bị về nhà."

Tôi thử mở mắt, đối diện với ánh mắt cúi xuống của Hình Hách, tim tôi khẽ run lên: "Anh Hách, sao anh biết..."

"Lúc nãy cậu nhíu mày."

"..."

Tôi ngồi dậy, nhỏ giọng giải thích: "Em không cố ý nghe trộm đâu ạ."

"Không nói cậu nghe trộm." Anh ấy nói, "Nơi này dù có chính quy đến mấy cũng rất phức tạp. Tửu lượng của cậu kém thế này, sau này đừng đến nhiều."

"Vâng." Tôi cố gắng đứng dậy, kết quả cơ thể không kiểm soát được mà loạng choạng. Ngay lập tức, một cánh tay xăm trổ quen thuộc đỡ lấy tôi.

"Đi được không?"

"Được ạ."

Nhưng Hình Hách cũng không buông tay.

Khi ra ngoài, tôi mới thấy quán bar vẫn chưa đóng cửa, vẫn còn khá nhiều khách.

"Anh Hách, anh về bây giờ có được không ạ?"

"Được, bọn họ vẫn lo được."

Con đường về nhà không hiểu sao lại trở nên dài hơn. Hình Hách thấy đỡ không tiện, nên đổi sang khoác vai tôi.

Sau khi tan ca, Hình Hách đôi khi có uống rượu, nên không tiện lái xe. Có lẽ đây mới là lý do anh ấy sống ở đây.

Chúng tôi chia tay nhau ở trước cửa nhà.

Sau khi nhắn tin báo bình an trong nhóm, tôi tắm qua loa rồi lên giường.

Đêm Hè tháng Sáu, tiếng ve sầu kêu râm ran khắp nơi, không ngừng nghỉ suốt cả đêm.

Tôi nghĩ lại nội dung cuộc nói chuyện đã nghe thấy trong quán bar, suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ có thể đi đến một kết luận: "Thì ra là vậy."

Hình Hách đối với tôi, có lẽ chỉ là sự quan tâm chiếu cố giữa những người hàng xóm.

Còn tôi đối với anh ấy, thì chưa chắc.

Đây là một điềm báo rất tồi tệ.

13.

Sau kỳ thi Đại học, tôi và các bạn đã hẹn nhau đi du lịch.

Trong suốt một năm qua, chúng tôi đã giúp đỡ lẫn nhau, tình bạn vẫn rất bền chặt.

Ngày thứ tư của chuyến đi, Hình Hách gửi cho tôi một tin nhắn: [Đang ở đâu vậy?]

Khi nhìn thấy ảnh đại diện của anh ấy hiện lên, mi mắt tôi khẽ rung lên. Không có gì tồi tệ hơn việc nhận ra mình đã có cảm nắng đầu tiên. Và đối tượng không phải người cùng tuổi, cũng không phải khác giới với tôi.

Tôi vẫn thành thật kể cho Hình Hách về lịch trình của mình, anh ấy không nói gì nhiều, chỉ nhắn lại: [Chú ý an toàn.]

Giữa chuyến đi, nhóm chúng tôi bất ngờ có một đôi tình nhân.

Trần Thanh Vân và bạn cùng bàn của tôi là Trương Vũ Khiêm đã hẹn hò.

?

Nhìn tay họ nắm chặt lấy nhau, tôi trợn tròn mắt, nhưng những người xung quanh lại chẳng hề ngạc nhiên: "Mọi người biết hết rồi à?"

Trương Vũ Khiêm: "Này Lâm Từ Chu, trong đầu cậu ngoài việc học và thi cử ra thì đúng là chẳng còn gì nữa nhỉ. Chẳng phải trước đây mình vẫn hay kéo cậu đi ăn và thảo luận với cô ấy sao?"

Trần Thanh Vân: "Anh ấy thỉnh thoảng mang trà sữa cho mình, cậu không phát hiện ra à?"

Tôi: "Cậu ấy cũng mang cho mình mà?"

Cậu bạn cùng bàn vừa thoát ế của tôi nói: "Ồ, cái đó thì khác."

"..."

Tôi bừng tỉnh: "Vậy, từ trước đến nay mình vẫn luôn là bóng đèn à?"

Họ cười chẳng nể nang chút nào.

Tôi vẫn không hiểu sao họ lại ở bên nhau, nên đã lén hỏi cả hai người một câu hỏi: "Cảm giác thích một người là như thế nào?"

Trần Thanh Vân: "Là làm gì cũng dễ nhớ đến người đó, với lại... ầy, nói với cậu cũng không hiểu đâu."

Trương Vũ Khiêm: "Chẳng lẽ cậu không thấy cô ấy siêu cấp đáng yêu sao? Không thấy à? Đúng là đồ không có mắt nhìn."

"..."

Câu trả lời cho câu hỏi đó tôi vẫn chỉ hiểu một cách mơ hồ, nhưng có một điều đúng như Trần Thanh Vân đã nói - làm gì cũng dễ nhớ đến một người khác.

Ngày trở về là chuyến bay buổi chiều. Khi máy bay hạ cánh, cả nhóm chia tay nhau ở các ga tàu điện ngầm.

Khi tôi kéo vali về đến cửa nhà, vừa lúc gặp Hình Hách ra ngoài.

Anh ấy vẫn ăn mặc rất lịch lãm.

Đã vài ngày tôi không gặp anh ấy, đi du lịch, nhiều khi đến điện thoại cũng không có thời gian xem.

Nhưng bây giờ khi gặp anh ấy, những cảm xúc tưởng như đã lắng xuống lại trỗi dậy, không thể kiểm soát khiến ánh mắt tôi cứ hướng về phía anh ấy: "Anh Hách."

"Về rồi à? Chuyến đi vui chứ?" Anh ấy nhướng mày nhìn tôi.

Tôi gật đầu.

"Tốt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi làm đây. Ngày mai qua nhà tôi ăn cơm." Anh ấy nói.

Tôi vào nhà, nhìn mình trong gương. Vẫn là một vẻ thư sinh đậm chất học trò, hoàn toàn khác biệt với Hình Hách.

Không xứng đôi.

Tôi đã gặp những người nam nữ muốn tán tỉnh anh ấy, không ai là người ăn mặc bình thường cả.

Tình cảm một khi đã nảy sinh, sẽ lan tràn như cỏ dại mà lớn lên. Tôi thậm chí còn mơ thấy Hình Hách.

Một giấc mơ khó nói. Tỉnh giấc trong sự bối rối, lại thấy hụt hẫng.

ANH CHÀNG XÃ HỘI ĐEN SỐNG Ở NHÀ BÊN

Chương 9